Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vỏ Bọc Hoàn Hảo Và Khoảnh Khắc Định Mệnh


Buổi chiều muộn, ánh nắng vàng cuối ngày len qua những tán cây, trải dài một màu ấm áp lên căn biệt thự sang trọng. Nam vừa trở về nhà sau một ngày dài, nhưng bước chân anh khựng lại khi nghe thấy tiếng nói vui vẻ từ phòng ăn. Anh ngó vào và thấy Thu, cùng với người giúp việc, đang sắp từng đĩa thức ăn lên bàn. Bà Tâm ngồi bên cạnh, đôi mắt lấp lánh niềm vui và tự hào khi thấy Thu đang bận rộn lo liệu cho bữa cơm tối. Cảnh tượng này khiến Nam cảm thấy như mình là người lạ trong chính ngôi nhà của mình.

Nam bước vào phòng ăn, vẻ mặt cố giữ bình thản. Bà Tâm lập tức nhận ra sự có mặt của con trai và mỉm cười rạng rỡ.

"Nam, con về rồi! Nào, ngồi xuống đây, Thu đã nấu rất nhiều món con thích đấy. Con bé đúng là chu đáo!" Giọng bà Tâm ấm áp và đầy tự hào, như thể bà đã mong chờ khoảnh khắc này từ lâu.

Thu quay lại nhìn Nam, đôi mắt sáng lên như chứa đựng cả niềm vui lẫn chút kỳ vọng. Cô mặc một chiếc váy nhẹ nhàng, gương mặt rạng rỡ với đôi má ửng hồng như chuẩn bị sẵn cho một bữa tối đặc biệt. Cô mỉm cười dịu dàng, đưa tay ra hiệu mời anh ngồi.

"Anh chắc mệt lắm nhỉ?" Thu cất tiếng, giọng nói mềm mại như tiếng suối chảy. "Em chuẩn bị mấy món anh thích. Chỉ mong là anh cảm thấy thoải mái sau một ngày dài thôi."

Nam gật đầu nhẹ, đáp lại một cách lịch sự, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy chút ngột ngạt. Anh ngồi xuống bàn, nhìn lướt qua các món ăn được sắp xếp tinh tế. Mỗi món ăn đều được trình bày đẹp mắt, khiến anh không khỏi nhận ra sự chuẩn bị kỹ lưỡng mà Thu đã dành cho buổi tối nay. Nhưng thay vì cảm giác ấm áp, Nam lại thấy mình như đang ở trong một khung cảnh sắp đặt quá mức.

Bà Tâm, vẫn không giấu được niềm vui, nhanh chóng lên tiếng: "Con thấy không, Thu biết con thích gì, lại biết chăm lo cho gia đình. Mẹ chỉ mong có một cô con dâu như thế, mẹ sẽ hoàn toàn yên tâm."

Nam lắng nghe, đôi mắt thoáng hiện chút lưỡng lự. Anh không muốn làm mẹ buồn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sự hoàn hảo quá mức của Thu làm anh khó chịu. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của cô đều giống như một lời khẳng định, một sự chiếm hữu ngọt ngào mà anh không thể từ chối.

Thu ngồi xuống đối diện, dịu dàng nhìn Nam và gắp một miếng thức ăn cho anh, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm nhưng cũng có chút áp lực ngầm. "Anh đừng quá lo lắng về mọi thứ, chỉ cần anh vui vẻ là em mãn nguyện rồi. Em sẽ luôn ở đây, lo cho anh bất cứ lúc nào anh cần," cô nói, đôi mắt không rời khỏi anh, như muốn chắc chắn rằng anh đã nghe thấy và hiểu hết những gì cô vừa nói.

Nam cố gắng mỉm cười, nhưng cảm giác nặng nề ngày càng dâng lên. Anh đặt đũa xuống, nhìn Thu một thoáng rồi hít một hơi nhẹ, bắt đầu lên tiếng: "Cảm ơn em. Nhưng anh nghĩ hiện tại... có lẽ anh chưa nghĩ đến..."

Anh chưa kịp nói hết câu thì Thu đã vội cướp lời, nụ cười của cô không chút thay đổi, như thể cô đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.

"Anh không cần nói gì cả, em hiểu mà," cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, ngón tay cô khẽ chạm vào tay anh như một cử chỉ gần gũi. "Anh cứ yên tâm, em sẽ chờ đến khi anh sẵn sàng. Em không ép anh đâu."

Cô nói xong, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng lóe lên một tia quyết tâm khó nắm bắt. Đối với Nam, mọi thứ cô vừa nói càng làm anh thấy bức bối hơn, như thể mọi cảm xúc của anh đều bị Thu thấu suốt, không có lối thoát nào để anh bày tỏ.

Bà Tâm ngồi bên cạnh, nghe vậy thì mỉm cười hài lòng, nhẹ nhàng vỗ vai Nam như để động viên thêm, nhưng lại vô tình tạo thêm áp lực cho anh. Trong lòng bà, việc Nam kết hôn với Thu là một điều gần như đã được định sẵn, và bà không mong muốn điều gì khác.

Nam mỉm cười nhạt nhẽo, gật đầu, nhưng đôi mắt anh thoáng chút mệt mỏi. Đối diện với lớp vỏ bọc hoàn hảo của Thu, anh không thể tìm thấy lối ra cho chính mình.

Buổi tối hôm đó, Nam lái xe đến quán rượu quen thuộc để gặp Toàn – người bạn thân từ nhỏ của mình. Quán rượu tối nay vắng vẻ, ánh đèn vàng nhạt phủ lên từng góc tối, tạo nên một không gian ấm cúng và trầm lắng.

Toàn ngồi đối diện Nam, lặng lẽ nhìn bạn mình với đôi mắt trầm tĩnh và điềm đạm. Anh không nói nhiều, nhưng từng ánh mắt, từng cử chỉ của anh đều toát lên sự thấu hiểu. Toàn là người ít bộc lộ cảm xúc, nhưng lại luôn là người Nam có thể tin tưởng chia sẻ.

Nam cầm ly rượu lên, uống một ngụm rồi khẽ thở dài, ánh mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không. "Toàn, đôi khi tao cảm thấy mình đang bị nhốt trong một cái hộp kín. Mọi người đều mong tao cưới Thu, ai cũng nghĩ cô ấy là sự lựa chọn hoàn hảo. Nhưng tao lại không chắc... Không chắc mình có muốn như vậy không."

Toàn nghe Nam nói, đôi mắt vẫn không rời khỏi bạn mình. Anh im lặng, chờ đợi Nam nói hết những điều cần nói, rồi khẽ cười, giọng điềm tĩnh: "Tao hiểu. Mày cần biết một điều – người khác mong muốn mày thế nào không quan trọng. Quan trọng là mày muốn gì."

Nam lặng người, nhìn sâu vào mắt Toàn. Sự bình thản và sâu sắc trong lời nói của Toàn như một làn gió mát xoa dịu những nỗi bức bối trong lòng anh.

Toàn tiếp tục, ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm đạm nhưng sắc sảo: "Nếu mày không thấy hạnh phúc với lựa chọn của mình, thì đừng ép bản thân chỉ để làm hài lòng người khác. Tao chỉ nghĩ rằng... mày cần phải nghe chính mình nhiều hơn."

Nam cúi đầu, suy nghĩ về lời nói của Toàn, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn phần nào. Cả hai không nói gì thêm, nhưng không gian trầm lắng ấy đủ để Nam cảm nhận rằng anh không đơn độc.

Sau khi rời quán, Nam ngồi trong xe, ánh mắt lơ đãng nhìn qua ô cửa kính. Trên đường về, từng ánh đèn đường lướt qua một cách chậm rãi, như xóa đi phần nào những suy tư còn vương trong lòng anh.

Khi xe đi ngang qua một góc đường vắng, ánh mắt anh vô tình dừng lại trước một hình ảnh quen thuộc: An đang đứng đợi xe buýt, tay ôm chiếc túi vải lớn chứa dụng cụ vẽ. Cô đứng đó, dưới ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt bình yên với đôi mắt hướng về phía xa xăm. Mái tóc dài của cô nhẹ bay trong gió, tạo nên một vẻ đẹp mộc mạc nhưng thật cuốn hút.

Nam bảo trợ lý dừng xe lại, ánh mắt anh không rời khỏi bóng dáng nhỏ bé của An. Cảm giác dịu dàng và lạ lùng dâng lên trong lòng, như thể anh đang nhìn thấy điều gì đó quý giá mà mình đã lỡ đánh mất từ lâu.

Anh muốn mở cửa, muốn tiến lại gần cô, nhưng chiếc xe buýt đã đến. An bước lên xe, cánh cửa từ từ đóng lại, bỏ lại Nam với cảm giác hụt hẫng khó tả. Bóng dáng cô tan biến trong màn đêm, nhưng cảm giác ấm áp và an yên vẫn còn vương vấn trong tâm trí anh.

"Đi tiếp đi," Nam nói với trợ lý, giọng anh khẽ khàn, mắt vẫn nhìn theo bóng chiếc xe buýt dần khuất xa.

Khoảnh khắc đó, Nam nhận ra rằng có lẽ An là thứ gì đó thật đặc biệt, một điều mà anh đã bỏ lỡ giữa cuộc sống đầy áp lực và kỳ vọng. Sự đơn giản và chân thành của cô khác xa với lớp vỏ bọc hoàn hảo mà Thu tạo dựng, khiến anh như được thức tỉnh giữa những cảm xúc mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro