Sức Ép Từ Gia Đình
Buổi tối, Hà Nội chìm trong màn sương mờ nhạt và ánh đèn đường vàng vọt, từng ngọn đèn hắt bóng lên những tán cây cổ thụ già cỗi. Con phố nhỏ yên tĩnh dẫn tới một nhà hàng sang trọng trong khu phố cổ, nơi không gian kín đáo và yên bình. Trong ánh sáng dịu nhẹ của nhà hàng, mọi thứ như thể khoác lên mình vẻ xa hoa và cổ điển, càng làm nổi bật bầu không khí trang trọng nhưng đầy áp lực của buổi gặp gỡ gia đình tối nay.
Phòng tiệc được trang trí tỉ mỉ, với những chiếc đèn chùm lấp lánh, bức tường gỗ khắc tinh xảo và bàn ăn phủ khăn trắng tinh khôi. Đèn nến và những chậu hoa nhỏ điểm xuyết quanh bàn ăn tạo ra một không gian vừa thân mật vừa trang trọng, nhưng với Nam, không khí này lại mang đến một sự ngột ngạt không thể giải tỏa.
Gia đình Thu đã đến trước, chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi tối quan trọng này. Ông Hưng, cha của Thu, ngồi ở đầu bàn, là một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài nghiêm nghị, khuôn mặt toát lên sự quyền uy và đầy tính toán. Ông mặc một bộ vest đen lịch lãm, lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh luôn phản chiếu sự cứng rắn của một người đàn ông quyền lực.
Bên cạnh ông là bà Hằng – mẹ của Thu, người phụ nữ hiền thục với gương mặt dịu dàng nhưng toát lên sự tinh tế và khôn ngoan. Bà Hằng mặc chiếc váy dài màu xanh đậm, mái tóc búi gọn gàng, nụ cười hiền hòa, ánh mắt điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc sảo. Là người mẹ yêu thương con gái, bà luôn đứng sau ủng hộ mọi quyết định của Thu, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giúp con đạt được hạnh phúc.
Khi bà Tâm và Nam bước vào phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Bà Tâm, trong bộ áo dài tím thanh nhã, gương mặt thoáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt sáng ngời. Bà đã xem Thu như con dâu từ lâu, và hôm nay bà tới đây với hy vọng sẽ định đoạt được tương lai của con trai mình.
Nam, dù mặc bộ vest chỉnh tề, trông vẫn có chút lúng túng và không thoải mái. Anh cảm thấy như mình đang bị ép vào một chiếc hộp hẹp, không thể trốn thoát. Ánh mắt anh lướt qua mọi người, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo để tránh làm căng thẳng thêm tình hình.
Sau món khai vị, không khí bữa tiệc trở nên lặng lẽ hơn, như thể mọi người đang chờ đợi điều gì đó quan trọng. Bà Hằng đặt nhẹ tách trà xuống, nở nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt đầy ý tứ, quay sang Nam và bà Tâm.
"Chị Tâm, hôm nay chúng ta gặp nhau không chỉ để ăn tối," bà Hằng bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy thâm ý. "Em nghĩ đã đến lúc chúng ta nên bàn bạc về tương lai của hai cháu."
Bà Tâm gật đầu, ánh mắt hướng về phía con trai, mang theo sự mong đợi không thể giấu giếm. "Nam, con và Thu đã quen nhau đủ lâu rồi. Đã đến lúc con phải đưa ra quyết định. Gia đình hai bên đều mong muốn có một cái kết viên mãn cho các con."
Nam im lặng, cố gắng che giấu cảm xúc trong ánh mắt. Anh biết mình không thể từ chối ngay lúc này, nhưng cũng không thể đưa ra quyết định một cách dễ dàng. Đầu anh quay cuồng với những suy nghĩ và lo âu, nhưng đôi mắt của mọi người khiến anh không thể trốn tránh.
Thu nắm lấy tay Nam dưới bàn, nhẹ nhàng nhưng kiên định, giọng nói mềm mại nhưng cũng mang theo chút áp lực. "Nam, em rất mong chúng ta có thể chính thức là một gia đình. Em tin rằng, đó là điều tốt nhất cho cả hai chúng ta."
Nam mỉm cười gượng gạo, ánh mắt anh không thể che giấu sự lưỡng lự. "Anh hiểu, nhưng... có lẽ anh cần thêm thời gian để suy nghĩ kỹ hơn."
Giữa lúc cuộc trò chuyện đang trở nên căng thẳng, cánh cửa nhà hàng bỗng mở ra. Nam vô thức nhìn về phía cửa, và anh sững sờ khi thấy An bước vào cùng Minh. An mặc một chiếc váy dài màu xanh pastel dịu dàng, gương mặt thanh tú với đôi mắt sáng như những vì sao. Đi cạnh cô là Minh, diện bộ vest đơn giản nhưng tôn lên dáng vẻ lịch lãm và phong thái tự tin.
Sự xuất hiện của An như một làn gió mới xua tan không khí ngột ngạt trong lòng Nam. Chỉ trong thoáng chốc, hình ảnh dịu dàng của cô đã làm anh quên đi mọi áp lực đang đè nặng. Ánh mắt anh không thể rời khỏi An, nhưng anh nhanh chóng nhận ra sự chú ý của mình đã không qua khỏi ánh mắt của Thu và bà Hằng.
Bà Hằng, người phụ nữ hiền thục nhưng sắc sảo, thoáng dừng lại một chút khi nhìn An. Bà cảm thấy có một cảm giác thân thuộc kỳ lạ. Đôi mắt bà khẽ nhíu lại, như thể ký ức xa xưa nào đó chợt hiện lên, nhưng chỉ là thoáng qua và không rõ ràng. Bà nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng bà có chút băn khoăn, dù bà không thể lý giải được nguyên do.
Ông Hưng, cha của Thu, cũng thoáng nhìn An, và ánh mắt ông chợt khựng lại. Dáng vẻ thanh tao và khuôn mặt thanh tú của cô gái ấy làm ông mơ hồ nhớ về ai đó, nhưng ông nhanh chóng xua tan suy nghĩ ấy, cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp.
Thu nhận ra sự chú ý của Nam dành cho An, và cả ánh mắt thoáng nghi ngờ của mẹ mình. Đôi tay cô dưới bàn nắm chặt lấy tay Nam, như thể muốn nhắc nhở anh về sự hiện diện của mình. Cô mỉm cười nhẹ nhàng nhưng giọng nói vẫn mang một chút căng thẳng. "Nam, em thật sự hy vọng chúng ta sớm có thể trở thành một gia đình. Điều đó sẽ khiến tất cả mọi người yên lòng hơn."
Nam gật đầu một cách miễn cưỡng, cố nở nụ cười để đáp lại lời nói của Thu, nhưng ánh mắt anh lại lén lút hướng về phía An và Minh đang ngồi xuống ở một góc khác của nhà hàng. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim anh đập rộn ràng, một cảm giác bình yên len lỏi vào tâm trí, như thể An là một nơi chốn an toàn giữa những áp lực đang bủa vây.
Bà Hằng khẽ nghiêng người, nói nhỏ vào tai Thu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngấm ngầm sự kiên quyết. "Con phải giữ lấy Nam. Đừng để bất kỳ ai chen vào cuộc sống của các con."
Thu gật đầu, ánh mắt cô ánh lên vẻ kiên định và ghen tuông. Cô biết, nếu muốn giữ chặt Nam, cô không thể để bất kỳ ai – đặc biệt là An – có cơ hội xen vào cuộc đời anh.
Bữa tiệc tiếp tục diễn ra, nhưng Nam cảm thấy như mình đang lạc lõng trong không gian đầy áp lực này. Những lời thúc ép của mẹ, sự kỳ vọng từ gia đình Thu, và cả cái nhìn thoáng qua đầy thân quen từ bà Hằng và ông Hưng khi nhìn An khiến tâm trí anh rối bời.
Anh không thể xua đi cảm giác rằng có điều gì đómơ hồ đang che giấu, rằng An có thể không chỉ là một người con gái đơn thuần màanh tình cờ gặp gỡ. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng bị nhấn chìm bởi áp lực phảiđưa ra quyết định mà mọi người đang kỳ vọng ở anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro