Những Cảm Xúc Chưa Nói
Buổi sáng mùa thu, Nam bước vào phòng tranh nơi An làm việc. Trời se lạnh, những chiếc lá vàng rơi rụng phủ kín lối đi, tạo nên một không gian yên bình và thơ mộng. Anh không hiểu sao mình lại ở đây, chỉ biết rằng lòng mình khao khát được gặp An, lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô và thấy được ánh mắt dịu dàng ấy.
Nam bước vào, và hình ảnh An đang tỉ mỉ chỉnh sửa một bức tranh trong góc phòng khiến anh khựng lại. Cô mặc chiếc váy dài màu kem, mái tóc buông xõa, tạo cảm giác tự nhiên và thanh thoát. An ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.
"Nam? Anh... sao anh lại ở đây?" An hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên pha lẫn tò mò.
Nam hơi bối rối, mỉm cười đáp lại. "À... Anh tình cờ biết em làm việc ở đây nên muốn ghé qua xem. Anh hy vọng là không làm phiền em."
An cười nhẹ, gật đầu ra hiệu mời anh ngồi xuống. "Không sao, chỉ là em không nghĩ anh biết đến phòng tranh này. Em mới chuyển đến làm ở đây chưa lâu."
Nam ngồi xuống chiếc ghế gần đó, ánh mắt không rời khỏi cô. "Anh thật sự rất muốn xem em làm việc. Những bức tranh của em mang lại cảm giác gì đó... khó tả. Nó yên bình và nhẹ nhàng, như cách em thể hiện bản thân."
An mỉm cười, không trả lời, rồi tiếp tục với công việc của mình. Không gian trong phòng tranh yên tĩnh, chỉ có tiếng cọ vẽ nhẹ nhàng trên toan. Nam lặng lẽ quan sát An, trong lòng trào dâng một cảm giác khó nói thành lời – một cảm giác mà anh biết mình chưa từng dành cho ai trước đây.
Một lúc sau, Nam phá vỡ sự im lặng với một câu hỏi nhẹ nhàng, tế nhị hơn. "An này, em có bao giờ thấy cô đơn không? Ý anh là... làm nghệ thuật một mình như thế này, chắc cũng có lúc thấy thiếu vắng sự đồng hành, phải không?"
An thoáng dừng lại, nhìn Nam với ánh mắt suy tư, rồi khẽ mỉm cười. "Có lẽ cũng có lúc em cảm thấy như vậy. Nhưng em nghĩ rằng... nghệ thuật đối với em là một niềm vui riêng, một nơi để em tự do tìm kiếm chính mình mà không cần sự hiện diện của người khác."
Nam gật đầu, trong lòng dâng lên chút thất vọng nhẹ nhàng. Dường như cô không cảm thấy thiếu thốn gì trong cuộc sống của mình, và trong mắt cô, anh vẫn chỉ là một người bạn tốt. "Anh hiểu. Đôi khi anh cảm thấy thế giới của em thật yên bình, không xô bồ như những gì anh đang phải đối mặt."
An cười nhẹ, quay lại với công việc, và nói với vẻ chân thành: "Ai cũng có một con đường riêng, Nam ạ. Em thật sự trân trọng tình bạn của chúng ta. Em thấy thoải mái khi có những người bạn thật lòng ở bên, không cần phải cố gắng thay đổi gì cả."
Nam lặng yên, cảm giác như có một tấm chắn vô hình dựng lên giữa họ. Cô chỉ coi anh là bạn, trong khi anh đang dần nhận ra rằng tình cảm mình dành cho An không còn đơn thuần là bạn bè nữa.
Sau khi rời khỏi phòng tranh, Nam bước đi trong lòng trĩu nặng. Anh nhìn những tán cây đang rụng lá bên đường, cảm thấy mình như một chiếc lá lạc lõng, chưa tìm được nơi chốn thực sự. Anh đã nhận ra cảm xúc của mình dành cho An, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng khoảng cách giữa họ dường như không thể rút ngắn. An xem anh như một người bạn, một người đồng hành, nhưng cô không có cùng cảm xúc mà anh mong đợi.
Nam hít một hơi sâu, tự nhủ rằng có lẽ chỉ cần ở bên cạnh An, dù chỉ là bạn bè, cũng là điều anh nên trân trọng.
Buổi chiều hôm đó, Thu ngồi trong phòng làm việc của mình, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào màn hình điện thoại nơi những hình ảnh của An và Nam đang nói chuyện được Hùng gửi đến. Sự ghen tuông và bất an tràn ngập trong lòng cô, và lần này, cô không định chỉ ngồi yên chờ đợi.
Hùng bước vào phòng, trên tay là một tập hồ sơ vừa thu thập được về An. "Chị Thu, đây là những thông tin em đã thu thập về An. Gia cảnh, công việc, và cả nơi ở hiện tại."
Thu mở tập hồ sơ, từng trang giấy như đốt lên trong lòng cô ngọn lửa ghen tuông và căm ghét. Dù không thấy bất cứ điều gì đáng lo từ quá khứ của An, nhưng sự hiện diện của cô trong cuộc sống của Nam đã đủ để khiến Thu không thể đứng yên.
Thu liếc nhìn Hùng, ánh mắt sắc bén. "Tôi cần cậu làm một việc nữa. Tìm cách khiến cô ta cảm thấy bất an. Những lần theo dõi của cậu trước đây – hãy để cô ta nhận ra rằng mình đang bị quan sát. Tôi muốn cô ta cảm thấy rằng cuộc sống yên bình của mình không còn như trước nữa."
Hùng gật đầu hiểu ý, mỉm cười đáp lại. "Em hiểu rồi, chị yên tâm."
Những ngày sau đó, An bắt đầu cảm thấy như có một bóng đen âm thầm đeo bám. Mỗi lần đi làm về hay khi ra ngoài, cô luôn cảm nhận được ánh mắt lạ lùng theo dõi từ phía xa. Lần đầu tiên, cô nghĩ rằng mình chỉ đang tưởng tượng, nhưng dần dần, cảm giác đó trở nên rõ ràng hơn, khiến cô không còn cảm thấy yên tâm.
Một buổi tối, khi An rời khỏi phòng tranh và đi bộ về nhà, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên đằng sau. Cô quay lại nhìn, nhưng chỉ thấy bóng tối tĩnh lặng và con đường vắng lặng, không một bóng người. Trái tim cô đập nhanh hơn, và cô nhanh chóng rảo bước về phía trước, cố gắng xua đi cảm giác lo lắng đang dâng lên trong lòng.
Về đến nhà, An đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa, thở phào nhẹ nhõm nhưng lòng vẫn không thôi nỗi bất an. Cô tự hỏi liệu có ai đang cố tình đe dọa mình, hay chỉ đơn thuần là sự ngẫu nhiên.
Trong khi đó, Nam không ngừng nghĩ đến An. Mỗi lần gặp cô, anh cảm thấy như được thoát khỏi áp lực và sự ngột ngạt từ mối quan hệ với Thu và kỳ vọng của gia đình. Anh không biết làm sao để giãi bày cảm xúc của mình mà không làm tổn thương bất kỳ ai.
Một hôm, Nam quyết định gửi tin nhắn cho An, hy vọng có thể gặp cô và tìm hiểu thêm về suy nghĩ của cô trong khoảng thời gian khó khăn này.
"An, em có rảnh không? Anh có thể mời em đi uống cà phê không? Anh... cần một chút yên bình."
An đọc tin nhắn, thoáng ngạc nhiên trước lời mời của Nam. Cô do dự một lúc nhưng rồi cũng đồng ý. Cô biết Nam là một người bạn tốt, và có thể anh đang gặp khó khăn nào đó. Cô không muốn từ chối một cách lạnh lùng.
Tại một quán cà phê nhỏ nằm ẩn mình dưới những tán cây, Nam và An ngồi đối diện nhau. An vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và dịu dàng như mọi khi, trong khi Nam lại trông có vẻ bối rối và lưỡng lự.
Nam mở lời, cố gắng tìm cách diễn đạt cảm xúc của mình mà không khiến An cảm thấy áp lực. "Dạo này, anh cảm thấy cuộc sống của mình rất ngột ngạt. Có quá nhiều thứ mà anh phải đối diện, và đôi khi anh chỉ muốn... tìm một nơi bình yên để trốn tránh."
An lắng nghe, ánh mắt chân thành và thấu hiểu. "Anh luôn có thể tìm đến em để chia sẻ, Nam. Em biết có những lúc cuộc sống phức tạp hơn mình tưởng. Chúng ta đều cần ai đó để dựa vào, phải không?"
Nam mỉm cười, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi nghe lời nói chân thành của An. "Anh biết. Cảm ơn em, An. Anh chỉ... cảm thấy có lỗi, vì đôi khi anh mong đợi nhiều hơn ở em, trong khi em chỉ coi anh là một người bạn."
An thoáng ngạc nhiên nhưng khẽ mỉm cười, đôi mắt cô dịu dàng nhưng kiên định. "Nam, em thực sự trân trọng tình bạn của chúng ta. Em không muốn mọi thứ trở nên phức tạp. Em hy vọng anh hiểu và tôn trọng điều đó."
Nam cảm thấy trái tim mình như chùng xuống, nhưng anh hiểu rằng An là một người thẳng thắn và chân thành. Cô không muốn đánh mất tình bạn này, và anh cũng không muốn gây áp lực cho cô. Anh gật đầu, tỏ ý đồng ý và tôn trọng quyết định của An.
Trong khi đó, Thu không ngừng dõi theo từng bước đi của An và Nam. Cô biết rằng An chưa đáp lại tình cảm của Nam, nhưng cô không thể yên tâm khi Nam ngày càng tìm đến An nhiều hơn. Sự ghen tuông và nỗi sợ mất Nam khiến Thu quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình đến cùng.
Cô yêu cầu Hùng tiếp tục theo dõi An, đồng thờitạo ra những tình huống để An cảm thấy không thoải mái và bất an hơn. Thu muốnkhiến An nhận ra rằng cuộc sống của mình sẽ không còn yên bình nếu cô cứ tiếp tụcduy trì mối quan hệ thân thiết với Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro