Lần Đầu Tiếp Xúc
Buổi sáng mùa thu, ánh nắng vàng nhạt nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ của quán cà phê quen thuộc. Thu ngồi bên cửa sổ, tay khuấy nhẹ ly cà phê nhưng ánh mắt lại đăm chiêu nhìn ra ngoài. Mái tóc đen mượt thả dài trên bờ vai thanh mảnh, đôi mắt sắc lạnh của cô hiện rõ vẻ bất an. Những ngày gần đây, cô cảm nhận rõ sự xa cách từ Nam – điều mà trước đây cô chưa từng lo ngại.
Mối quan hệ của họ, tuy đã lâu dài, nhưng chưa bao giờ cô thấy Nam xa cách như bây giờ. Trước đây anh có thể lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ lại có cảm giác cố tình tránh mặt cô như lúc này. Những lần gặp gỡ trở nên thưa thớt và hờ hững, anh không còn chủ động nhắn tin hay hỏi han cô nữa. Sự thay đổi này khiến Thu cảm thấy như có ai đó đang chen vào giữa mối quan hệ của họ, từng chút một kéo Nam ra xa khỏi tầm tay cô.
Ngồi đối diện Thu là Vy – một người bạn thân của cô trong giới nghệ thuật. Vy là một người phụ nữ cá tính với mái tóc ngắn nhuộm màu rượu vang, và phong thái tự tin toát lên từ từng cử chỉ. Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Thu, Vy khẽ nhấp ngụm cà phê rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
"Cậu sao thế? Có chuyện gì à?" Vy hỏi, ánh mắt quan tâm nhưng không giấu nổi sự tò mò.
Thu ngẩng lên, đôi mắt cô thoáng chút mệt mỏi nhưng vẫn giữ nét kiên định. "Nam dạo này... dường như cố ý tránh mặt mình. Cậu biết không, trước đây anh ấy có thể không quá quan tâm, nhưng ít nhất vẫn giữ sự ổn định. Giờ thì khác, mình cảm thấy như có thứ gì đó không thể kiểm soát đang chen vào giữa bọn mình."
Vy khẽ nhướn mày, suy nghĩ một chút rồi cười nhẹ, cố gắng trấn an bạn. "Có thể anh ấy chỉ đang bận rộn với công việc thôi mà. Cậu biết đấy, Nam luôn là người đặt công việc lên trên hết."
Thu lắc đầu, ánh mắt sắc bén. "Không, lần này khác. Cảm giác như có một người nào đó... đang thu hút sự chú ý của anh ấy khỏi mình. Trực giác của mình không thể sai."
Vy im lặng nhìn Thu, rồi khẽ nhếch môi cười bí ẩn. "Mình có nghe một chuyện thú vị đấy. Hôm trước mình tham gia một buổi triển lãm nghệ thuật, tình cờ thấy Nam cũng đến đó. Nghe nói anh ấy trò chuyện khá lâu với một cô gái – một họa sĩ trẻ tên là An. Cô ấy có phong cách độc đáo, và mình thấy Nam khá ấn tượng với cô ta."
Ánh mắt của Thu lập tức tối lại, cô giữ im lặng một lúc, trong lòng dấy lên cảm giác bất an. An... Cái tên ấy chưa bao giờ cô nghe qua, nhưng việc Nam tỏ ra hứng thú với một người con gái khác đã đủ khiến ngọn lửa ghen tuông trong lòng cô bùng lên.
Vài ngày sau, trong khi đang lướt mạng xã hội, Thu tình cờ thấy một bài đăng từ bạn bè về An – một họa sĩ trẻ đầy triển vọng, với phong cách nghệ thuật đầy cảm xúc và chiều sâu. Bức ảnh An bên khung tranh khiến Thu chú ý: một cô gái với mái tóc dài nâu nhạt, ánh mắt sâu lắng, gương mặt dịu dàng nhưng lại toát lên vẻ điềm tĩnh khó đoán. Điều này càng khiến Thu thêm phần tò mò và quyết định phải gặp mặt cô gái này.
Thu biết rằng An thường lui tới một quán cà phê gần phòng tranh, vì vậy cô lên kế hoạch "tình cờ" xuất hiện ở đó. Một buổi chiều muộn, khi những tia nắng cuối cùng của ngày tắt dần, Thu chọn cho mình một chiếc váy thanh lịch màu xanh nhạt, với mái tóc được búi nhẹ, toát lên vẻ dịu dàng nhưng không kém phần tinh tế. Cô bước vào quán cà phê với dáng vẻ tự tin và chọn một chiếc bàn ở góc phòng, nơi cô có thể quan sát mọi người dễ dàng.
Sau một lúc ngồi đợi, Thu thấy An bước vào quán, tay ôm một cuốn sổ phác thảo. Cô gái ấy trông thật giản dị với chiếc váy trắng, mái tóc buông lơi, toát lên vẻ đẹp thanh khiết nhưng không kém phần cuốn hút. An chọn một bàn gần cửa sổ, ngồi xuống và mở sổ phác thảo, đôi tay khẽ cầm bút vẽ những đường nét nhẹ nhàng.
Thu quan sát từ xa, đôi mắt cô thoáng hiện lên sự lạnh lùng. Sau vài phút, cô đứng dậy, cầm ly cà phê của mình và tiến đến bàn của An.
"Xin lỗi, có phải cậu là An không?" Thu mỉm cười dịu dàng, cố gắng giữ vẻ thân thiện nhưng không giấu được ánh mắt dò xét.
An ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lịch sự. "À, vâng, mình là An. Cậu là...?"
"À, mình là Thu, bạn của Nam." Thu nhẹ nhàng đáp lại, nở nụ cười ngọt ngào nhưng đầy ẩn ý. "Mình có nghe Nam nhắc đến cậu. Thật là một sự tình cờ thú vị khi gặp cậu ở đây."
An mỉm cười nhẹ, giữ thái độ lịch sự nhưng không quá gần gũi. "Ồ, vậy à. Rất vui được gặp cậu."
Thu kéo ghế ngồi xuống đối diện An, ánh mắt cô lướt qua cuốn sổ phác thảo. "Cậu vẽ đẹp quá. Nghe nói phong cách của cậu rất đặc biệt và có nhiều người ngưỡng mộ. Chắc Nam cũng rất ấn tượng với cậu."
An giữ thái độ điềm tĩnh, ánh mắt thoáng chút e dè. "Cảm ơn cậu, nhưng mình chỉ vẽ để tìm kiếm sự yên bình thôi."
Cuộc trò chuyện giữa hai người diễn ra ngắn ngủi nhưng đầy ẩn ý. Thu cố gắng tỏ ra thân thiện nhưng ánh mắt không giấu nổi vẻ ghen tuông ngầm. An cảm nhận được sự căng thẳng trong từng lời nói của Thu, nhưng cô vẫn giữ thái độ lịch sự, trả lời ngắn gọn và không để lộ cảm xúc.
Sau khi rời khỏi quán, An cảm thấy không thoải mái, nhưng cô cũng không muốn đào sâu vào cảm giác này. Trong lòng cô, một nỗi lo mơ hồ dâng lên khi nhận ra rằng sự quan tâm của Nam có thể là một gánh nặng không mong muốn.
Trở về nhà, Thu không thể ngừng nghĩ về An. Dáng vẻ điềm tĩnh và sự kín đáo của cô gái này khiến Thu không thể bình thản. Cô hiểu rằng An không chỉ đơn thuần là một cô gái yêu nghệ thuật, mà còn là người có sức hút khó cưỡng lại. Ngọn lửa ghen tuông trong lòng Thu bùng lên dữ dội, thôi thúc cô phải tìm hiểu rõ về đối thủ của mình.
Trở về nhà, Thu không thể ngừng nghĩ về An. Dáng vẻ điềm tĩnh và sự kín đáo của cô gái này khiến Thu không thể bình thản. Cô hiểu rằng An không chỉ đơn thuần là một cô gái yêu nghệ thuật, mà còn là người có sức hút khó cưỡng lại. Ngọn lửa ghen tuông trong lòng Thu bùng lên dữ dội, thôi thúc cô phải tìm hiểu rõ về đối thủ của mình.
Ngày hôm sau, Thu gọi Hùng – một tay sai thân tín của cô, người từng giúp cô giải quyết nhiều việc mà không để lại dấu vết. Hùng là người kín đáo, trung thành và hiểu rõ tính cách của Thu. Khi nhận được cuộc gọi, Hùng lập tức đến gặp cô tại một quán cà phê yên tĩnh, nơi hai người thường trao đổi những chuyện riêng tư.
Hùng ngồi xuống đối diện Thu, khuôn mặt bình thản nhưng ánh mắt sắc lạnh, sẵn sàng nhận lệnh. "Chị cần gì em giúp?"
Thu mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt lộ rõ sự cương quyết. "Tôi cần cậu điều tra về một cô gái tên là An. Cô ta là họa sĩ, và dạo gần đây có vẻ đã thu hút sự chú ý của Nam."
Hùng nhíu mày, tỏ vẻ ngạc nhiên. "Chỉ là một cô họa sĩ thôi sao? Không có gì đáng lo ngại chứ?"
Thu lắc đầu, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. "Không đơn giản đâu, Hùng. Cô ta có sức hút gì đó rất đặc biệt. Cậu biết đấy, Nam không dễ dàng để ai lọt vào tầm mắt. Tôi không muốn bất kỳ ai chen vào giữa tôi và Nam."
Hùng gật đầu hiểu ý, giọng nói chắc chắn. "Vậy chị muốn biết những gì về cô ta?"
Thu ngả người về phía trước, giọng nói thì thầm nhưng đầy quyền lực. "Tất cả. Nơi ở, công việc, gia đình, các mối quan hệ, quá khứ – bất kỳ thông tin nào có thể. Tôi cần nắm rõ về cô ta để biết mình đang đối diện với ai."
Hùng khẽ cười, ánh mắt sắc sảo. "Chị yên tâm, chuyện này sẽ không ai biết. Trong vài ngày tới, em sẽ gửi cho chị một bản báo cáo chi tiết."
Thu nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt ánh lên vẻ hài lòng. "Tốt. Cậu làm nhanh và kín đáo. Tôi muốn chắc chắn rằng không có bất kỳ ai biết về chuyện này, đặc biệt là Nam."
Hùng khẽ gật đầu, cúi nhẹ người, tỏ ý phục tùng. "Vâng, thưa chị. Em sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách kín đáo."
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Thu ngồi lại mộtmình, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài. Trong lòng cô ngập tràn quyết tâm. Cô biếtrằng mình không thể để bất kỳ ai chen vào giữa mình và Nam. Giờ đây, cô sẽ làmmọi cách để loại bỏ mối đe dọa mang tên An khỏi cuộc sống của anh, một cách âmthầm và hoàn hảo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro