Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cuộc Trò Chuyện Mùa Thu

Buổi chiều mùa thu, ánh sáng vàng nhạt như mật ong len lỏi qua những tán lá rụng vàng óng ả ngoài cửa sổ, nhuộm một màu cam dịu dàng lên bức tường trắng của phòng khách. Không khí trong nhà ấm áp, tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc ngoài sân, gió nhẹ thổi qua cửa sổ hé mở. Thế nhưng, trong lòng Nam, cảm giác như một cơn bão nhỏ đang âm thầm gặm nhấm tâm trí anh. Anh ngồi trên chiếc sofa mềm mại, đôi mắt mờ mịt nhìn ra ngoài, nhưng tâm trí lại như lạc vào một nơi nào đó xa vời, nơi không có mẹ anh, không có những lời giục giã, không có Thu.

Bà Tâm, mẹ anh, đứng bên cạnh bàn uống nước, tay cầm chiếc tách trà nóng. Bà là người phụ nữ duyên dáng, mái tóc ngả bạc nhưng vẫn giữ được vẻ thanh thoát, đầy uy nghiêm. Ánh mắt của bà lúc này không thể che giấu được sự mong đợi, gần như là sự ép buộc. Cái nhìn ấy như một làn sóng nhẹ nhàng nhưng cũng đủ mạnh mẽ để làm Nam cảm thấy nghẹt thở.

"Nam, con phải hiểu ý mẹ chứ?" Giọng bà dịu dàng, nhưng vẫn có một chút gì đó khẩn thiết, ép buộc. "Thu là người phù hợp với con, mẹ đã hứa hôn cho hai đứa từ nhỏ rồi. Chúng ta không thể để những chuyện bên ngoài làm rối loạn."

Nam khẽ thở dài, cúi mặt xuống, bàn tay vô thức siết chặt ly trà trong tay. Mặc dù mẹ anh nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng mỗi câu chữ đều như những nhát dao nhỏ khắc sâu vào tâm trí anh. Anh không muốn làm mẹ thất vọng, nhưng cũng không thể ép mình vào một cuộc hôn nhân mà anh không cảm thấy hạnh phúc.

"Mẹ, con biết, nhưng..." Nam dừng lại, cố gắng tìm từ ngữ để không làm bà tổn thương. "Con không muốn cưới Thu chỉ vì lời hứa. Con muốn yêu một người, không phải chỉ vì nghĩa vụ."

Bà Tâm nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt bà vẫn không rời khỏi con trai. Bà không tức giận, mà chỉ có sự thất vọng thoáng qua, như thể bà đã nghe câu trả lời này nhiều lần nhưng vẫn không muốn tin.

"Nam à, mẹ hiểu con, nhưng đừng để thời gian trôi qua mà không làm gì cả. Thu là người biết lo toan cho gia đình, chăm sóc con, lại yêu con thật lòng. Còn con, con cứ mải mê với công việc, không nghĩ đến chuyện lập gia đình." Giọng bà lúc này trở nên nghiêm khắc hơn, những lời này giống như một lời khuyên, nhưng cũng là một sự cảnh cáo.

Nam ngẩng lên, ánh mắt anh buồn bã, không nói gì. Anh nhìn vào đôi tay mẹ, đang run nhẹ vì cầm tách trà. Đó là bàn tay đã nuôi dưỡng anh, chăm sóc anh từ khi còn bé, nhưng bây giờ lại giống như chiếc gông vô hình đeo vào cuộc sống của anh. "Mẹ, con không thể làm điều mà con không muốn. Con không muốn tiếp tục sống một cuộc đời mà không có tình yêu đích thực."

Bà Tâm im lặng một lúc, rồi thở dài, quay lưng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã bắt đầu khuất dần phía chân trời, những tia nắng cuối cùng trong ngày chiếu lên mái tóc bạc phơ của bà, khiến bà trông như một bức tranh mờ ảo. "Con là người trưởng thành rồi, mẹ chỉ muốn con hạnh phúc. Nhưng mẹ tin rằng, nếu con thử, con sẽ thấy Thu là người phù hợp với con."

Nam không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Anh cảm thấy nặng nề, không chỉ vì cuộc trò chuyện này mà còn vì những áp lực vô hình đang đè nặng lên anh. Anh muốn thoát ra, tìm kiếm một chút tự do, dù chỉ là trong giây lát.

Để trốn tránh sự bức bối ấy, Nam quyết định ra ngoài, đi dạo trong công viên gần nhà. Anh cần một không gian yên tĩnh, không có tiếng cười của Thu hay sự thúc ép của mẹ. Chỉ cần một nơi để hít thở và suy nghĩ.

Khi Nam bước vào công viên, không khí trong lành khiến anh cảm thấy thoải mái hơn phần nào. Những con đường mòn uốn lượn quanh những bụi cây xanh mướt, và những chiếc lá vàng bay lất phất trong gió. Công viên hôm nay có vẻ yên ắng hơn mọi ngày, vắng vẻ đến lạ, như thể nó cũng biết anh đang cần một chút tĩnh lặng.

Đi dọc theo con đường, Nam chợt thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi bệt trên bãi cỏ, bên cạnh một chiếc giá vẽ. Đó là một cô gái, mái tóc dài thả tự do bay trong gió, tay cầm cọ vẽ nhẹ nhàng lướt trên tấm toan trắng. Cô ta không nhận thấy sự có mặt của Nam, mãi mê với bức tranh của mình. Không có vẻ gì vội vã, cũng không có chút căng thẳng, cô gái ngồi đó trong sự tĩnh lặng, chìm đắm vào thế giới riêng của mình, như thể mọi thứ xung quanh đều không tồn tại.

Nam đứng từ xa nhìn cô gái, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Cô gái này không giống những người anh thường gặp. Không hề có vẻ gì là gấp gáp hay toan tính. Chỉ có sự bình thản và tự tại trong từng động tác của cô. Đột nhiên, anh cảm thấy như mình đang đứng trước một thứ gì đó rất khác biệt, một thứ mà anh đã quên bẵng đi trong suốt những năm tháng chạy đua với cuộc sống.

Anh tiến lại gần, chầm chậm bước qua từng nhánh cây. Khi đến gần hơn, Nam mới có thể nhìn rõ bức tranh trên giá vẽ: một bức chân dung đầy cảm xúc, không quá chi tiết nhưng lại toát lên vẻ đẹp tinh tế. Nó không phải là một bức tranh hoa lệ, mà là một bức tranh đơn giản, nhưng lại có sức hút kỳ lạ. Cảm giác dễ chịu lan tỏa trong lòng Nam. Anh không phải là người hiểu nghệ thuật, nhưng bức tranh này như thể nói lên điều gì đó mà anh chưa từng dám thừa nhận.

Cô gái vẫn không hay biết có người đến gần, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào bức tranh, tay cầm cọ di chuyển nhịp nhàng. Nam đứng yên một lúc, không muốn làm cô giật mình.

Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng lạ lùng trong không gian tĩnh lặng của công viên: "Bức tranh của cô thật đẹp."

An giật mình, ngẩng lên nhìn Nam, ánh mắt ngạc nhiên và một chút phòng bị. Cô không ngờ có ai đó lại đứng gần mình từ lúc nào. "Cảm ơn anh," cô đáp lại, nở một nụ cười lịch sự nhưng vẫn giữ khoảng cách, như thể muốn bảo vệ một phần không gian riêng tư.

Nam không vội vàng, anh đứng đó một lúc, cảm giác kỳ lạ trong lòng vẫn không thôi ám ảnh. "Cô vẽ tranh ở đây thường xuyên à?" Nam hỏi, muốn giữ cuộc trò chuyện tiếp tục.

An gật đầu, ánh mắt nhẹ nhàng. "Vâng, tôi thích vẽ ở công viên này, nó yên tĩnh và có cảm giác dễ chịu."

Im lặng một lát, Nam không thể không hỏi tiếp: "Cô vẽ gì thế? Tôi thấy bức tranh có vẻ... khác biệt so với những bức tranh bình thường."

An nhìn vào bức tranh rồi lại quay sang Nam. Cô mỉm cười một cách nhẹ nhàng, như thể câu hỏi của Nam là một lời mời gọi để cô chia sẻ một phần nào đó trong tâm hồn mình. "Đây là một bức tranh thể hiện sự bình yên trong cuộc sống. Đôi khi, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình quá ồn ào và xô bồ, nhưng khi vẽ, tôi có thể tìm lại sự tĩnh lặng trong chính mình."

Nam nhìn vào bức tranh, cảm giác như mình đã chạm vào một điều gì đó sâu xa mà bấy lâu nay anh luôn tìm kiếm mà không thể nhận ra. "Tôi hiểu," anh nói khẽ, "Đôi khi, cuộc sống cũng giống như một bức tranh. Cần một chút tĩnh lặng để nhìn thấy sự thật."

An ngẩng đầu nhìn Nam, ánh mắt sáng lên một cách thú vị. "Anh cũng có những suy nghĩ sâu sắc đấy chứ?"

Nam mỉm cười nhẹ, không trả lời. Anh chỉ đứng đó, lặng im nhìn An tiếp tụcvẽ. Cảm giác lạ lùng và kỳ quái vẫn không thôi theo anh suốt chặng đường vềnhà. Có phải đây là một dấu hiệu gì đó trong cuộc sống của anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro