Cuộc Gặp Bất Ngờ và Lời Cảnh Báo
Buổi chiều mùa thu, Hà Nội khoác lên mình màu sắc dịu dàng nhưng cũng không kém phần lãng mạn. Những tán lá vàng phủ rợp hai bên đường, rơi lả tả trong cơn gió nhè nhẹ, tạo nên khung cảnh nên thơ và tĩnh lặng. Phố xá đông đúc, nhưng mọi thứ vẫn mang một cảm giác bình yên, như thể thời gian đang chậm lại.
An bước đi dọc con phố, tay ôm khư khư chiếc túi đựng dụng cụ vẽ. Cô vừa kết thúc buổi làm việc tại phòng tranh và đang trên đường đến trạm xe buýt gần đó. Dù đã quen thuộc với công việc hàng ngày, nhưng lòng An vẫn không khỏi cảm thấy rộn ràng khi chìm đắm trong vẻ đẹp của thành phố vào những ngày cuối thu. Sắc trời đang dần chuyển sang màu cam nhạt, hòa với sắc vàng của lá khiến mọi thứ trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết.
An cúi xuống nhìn đồng hồ, trong lòng tự nhủ mình cần nhanh chân hơn để kịp chuyến xe buýt sắp tới. Nhưng ngay khi cô định bước tiếp, một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc chầm chậm tiến đến và dừng lại ngay trước mặt cô. Cửa kính xe hạ xuống, và An ngạc nhiên khi thấy Nam đang ngồi bên trong, với nụ cười nhẹ trên môi.
"An, em vừa tan làm à?" Nam nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự quan tâm và vui mừng khi tình cờ gặp cô.
An thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng mỉm cười đáp lại. "Vâng, em vừa tan ca ở phòng tranh. Anh cũng tan làm rồi sao?"
Nam gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cô. "Anh đang trên đường về nhà. Để anh đưa em về nhé, đi xe buýt giờ này cũng bất tiện."
An lưỡng lự, nhìn lại trạm xe buýt ở phía xa, nhưng trước sự chân thành trong lời mời của Nam, cô không thể từ chối. "Vậy... cảm ơn anh nhé."
Nam bước ra khỏi xe, mở cửa cho An với cử chỉ lịch thiệp, khiến An cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cô bước lên xe và ngồi vào ghế bên cạnh anh. Khung cảnh ngoài cửa sổ trôi qua chầm chậm khi Nam điều khiển xe một cách cẩn thận. Bên trong xe là bầu không khí tĩnh lặng nhưng không hề nặng nề, trái lại, cả hai đều cảm thấy thoải mái, như thể mọi ưu phiền bên ngoài đều không còn tồn tại.
Nam liếc nhìn An một cách thoáng qua, rồi dịu dàng hỏi, "Dạo này công việc ở phòng tranh thế nào? Em vẫn ổn chứ?"
An mỉm cười nhẹ, đôi mắt sáng lên khi nhắc đến công việc mình yêu thích. "Vâng, công việc ổn ạ. Em cảm thấy rất vui khi được sống trong thế giới của nghệ thuật. Đôi khi mệt, nhưng em cảm thấy mọi thứ thật ý nghĩa."
Nam lặng nghe từng lời cô nói, trái tim anh dường như mềm mại hơn trước niềm đam mê của An. Anh cảm nhận rõ sự thuần khiết và chân thành của cô, khiến anh không thể rời mắt.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra yên bình như Nam và An nghĩ. Từ phía xa, Thu vô tình bắt gặp cảnh Nam và An ngồi chung xe khi cô đi ngang qua. Trong ánh đèn đường mờ nhạt, hình ảnh Nam mở cửa xe cho An bước lên như một nhát dao cứa sâu vào lòng tự trọng và lòng ghen tuông của Thu.
Thu dừng xe ở lề đường, tay cô siết chặt vô-lăng, đôi mắt sắc lạnh dõi theo chiếc xe của Nam đang từ từ lăn bánh. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều sụp đổ, và hình ảnh An ngồi bên cạnh Nam khiến cô như phát điên. Thu hiểu rằng An không chỉ đơn thuần là một cô gái bạn bè với Nam – cô đã là một mối đe dọa thật sự đối với mối quan hệ của họ.
Đôi mắt Thu rực lên trong cơn giận dữ. Cô lấy điện thoại, gọi ngay cho Hùng – tay sai thân tín của mình, giọng lạnh lùng ra lệnh, "Hùng, tôi muốn anh dạy cho con bé An đó một bài học nhớ đời. Nhớ kỹ, phải bịt mặt và đừng để lại dấu vết gì cả."
Hùng đáp lại bằng giọng chắc chắn, "Vâng, cô yên tâm. Tôi sẽ xử lý sạch sẽ."
Sau khi chia tay với Nam ở gần nhà, An bước xuống xe, cám ơn anh rồi chào tạm biệt với nụ cười thân thiện. Nam lặng lẽ nhìn theo bóng An bước vào con ngõ nhỏ dẫn về nhà cô, lòng anh dâng lên một cảm giác bình yên lạ thường. Anh lái xe đi, không hề hay biết rằng một kế hoạch đen tối đã được sắp đặt nhắm vào An.
Chỉ vài phút sau, khi An đang đi bộ dọc con đường vắng, một chiếc xe máy phóng vụt đến từ phía sau, và ngay lập tức, An cảm nhận được một lực mạnh va vào vai mình, khiến cô ngã xuống đất. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì người lái xe máy – một người đàn ông bịt kín mặt, nhảy xuống, cúi xuống gần cô.
"Đừng có mơ tưởng đến Nam nữa," giọng anh ta lạnh băng, chỉ thốt ra một câu rồi nhanh chóng leo lên xe, rồ ga bỏ đi, để lại An ngồi bệt trên nền đất, hoang mang và run rẩy.
An ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng dáng của kẻ lạ biến mất trong màn đêm. Cảm giác đau nhói ở vai và nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng cô. Cô không thể tin được rằng chỉ vì sự thân thiết giữa cô và Nam mà cô phải chịu đựng một sự cảnh cáo bạo lực như thế này.
Khi trở về nhà, An ngồi thẫn thờ trong phòng, cảm giác sợ hãi vẫn chưa rời khỏi cô. Cô không ngừng nghĩ đến lời cảnh cáo lạnh lẽo kia và hình ảnh đáng sợ của kẻ lạ mặt. Sâu thẳm trong lòng, cô biết rằng mối quan hệ với Nam không thể bình yên như cô nghĩ. Cô không muốn trở thành nguyên nhân gây rắc rối cho anh, nhưng cũng không thể lờ đi cảm xúc của mình.
An mím môi, quyết định rằng từ nay cô sẽ giữ khoảngcách với Nam, không để bản thân lún sâu vào mối quan hệ này. Cô hiểu rằng mìnhđang bước vào một cuộc chiến ngầm mà cô chưa từng chuẩn bị đối mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro