Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Áp Lực Gia Đình và Cuộc Đối Đầu Trực Diện


Đêm khuya thanh vắng, căn phòng của An phủ đầy bóng tối. Cô ngồi im lặng bên cửa sổ, ánh sáng yếu ớt của bóng đèn đường hắt vào qua những khe rèm mỏng, tạo thành những vệt dài trên sàn gỗ. Gương mặt cô tái nhợt, còn vết thương nơi bả vai vẫn nhói đau mỗi khi cô cử động. Nhưng điều khiến lòng cô đau hơn cả là nỗi sợ hãi và tổn thương sau cuộc tấn công bất ngờ tối qua. Cô nhận ra rằng sự hiện diện của mình trong cuộc sống của Nam đã trở thành mối nguy hại cho chính mình, và điều đó khiến cô lặng lẽ thu mình vào căn phòng tối này.

An ngồi bên khung cửa sổ, nhìn ra ngoài, nơi những chiếc lá vàng rơi lả tả theo từng cơn gió. Cô nhớ lại quá khứ, những nỗi đau bị bỏ rơi và lạc lõng từ khi còn bé, tưởng rằng mình đã học cách chấp nhận và vượt qua, nhưng giờ đây, những vết thương ấy lại như bị khoét sâu hơn bởi những biến cố hiện tại. Lòng cô trĩu nặng, tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục giữ khoảng cách với Nam để tránh những điều tồi tệ hơn xảy ra.

Trong khi đó, Nam không thể kìm nén nỗi lo lắng và nhớ nhung trong lòng. Anh lái xe chầm chậm qua con đường mà hai người từng đi qua cùng nhau, với hi vọng mong manh sẽ gặp lại bóng dáng quen thuộc của An. Nhưng con đường hôm nay vắng lặng, chỉ còn những chiếc lá vàng bay tản mạn, không có dấu vết của cô gái anh mong mỏi.

Không gặp An trên đường, Nam quyết định đến phòng tranh nơi cô làm việc. Anh bước vào, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, nhưng cô quản lý cho biết An đã xin nghỉ từ hôm qua. Nỗi lo lắng trong lòng Nam càng dâng cao, như một dòng nước cuốn trôi mọi sự bình tĩnh mà anh cố gắng duy trì.

Quay trở lại xe, Nam nắm chặt vô lăng, lòng anh rối bời. Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm, anh lái xe thẳng tới nhà An. Đứng trước cổng, anh nhìn vào ngôi nhà nhỏ, với cánh cửa sổ phòng trên lầu vẫn khép hờ. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, như thể mọi âm thanh đều bị nuốt chửng bởi bóng tối đang bao trùm căn nhà.

Nam nhấn chuông, rồi lại nhấn thêm lần nữa. Nhưng không có tiếng đáp lại. Anh gọi tên cô, nhưng cũng chỉ có tiếng vọng trống rỗng từ phía bên kia cánh cổng khép kín.

Nam đứng đó, cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng. Anh nhìn lên căn phòng của An, lòng anh đầy sự xót xa và tiếc nuối. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc yên bình khi bên cô, từng nụ cười dịu dàng mà cô dành cho anh. Giờ đây, dường như tất cả đã biến thành những cơn sóng đau đớn, cuộn trào trong lòng anh.

Nam tự hỏi mình đã làm sai điều gì, vì sao An lại trở nên xa cách đến thế. Trong tim anh, có một sự thôi thúc mãnh liệt muốn bảo vệ cô, muốn được ở bên cạnh cô, nhưng mọi thứ dường như lại càng ngày càng mờ mịt. Cảm giác bất lực và tổn thương dâng lên, khiến lòng anh nhói đau.

Một lúc sau, không thể đợi thêm, Nam quay người rời đi, nhưng anh tự nhủ mình sẽ không bỏ cuộc. Anh biết rằng mình không thể để An rời xa như vậy. Nam quay lại xe, đôi mắt anh hướng về phía xa xăm,, nhưng tâm trí anh vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh của An.

Chương 7: Đối Mặt và Tổn Thương

Suốt đêm, An ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh đèn đường yếu ớt hắt vào phòng tạo thành những vệt sáng mờ nhạt. Cô ôm vai, cố gắng chịu đựng cơn đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Những lời đe dọa từ Hùng cứ vang vọng trong đầu, nhắc nhở cô rằng sự hiện diện của mình trong cuộc sống của Nam đang gây ra biết bao phiền phức. Dù cô không hề muốn, nhưng dường như mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Nước mắt khẽ lăn dài trên má, nhưng An nhanh chóng lau đi, tự nhủ rằng mình không thể yếu đuối như thế.

Sáng hôm sau, mặc dù đau đớn và mệt mỏi, An vẫn cố gắng lê bước đến phòng tranh. Cô không muốn để sự việc hôm qua cản trở công việc của mình, và cô cũng không muốn ai phải lo lắng thêm. Tuy nhiên, khi vừa bước vào phòng tranh, cô bất ngờ khi thấy bà Tâm đã ngồi sẵn trên ghế, ánh mắt bà sắc lạnh, khuôn mặt nghiêm nghị như muốn dò xét từng phản ứng của An.

An khựng lại, lòng thắt lại khi nhìn thấy sự lạnh lùng và quyền uy toát ra từ bà Tâm. Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh và chào bà.

"Chào cô," An khẽ cúi đầu, giọng cô nhẹ nhàng.

Bà Tâm nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt sắc bén không giấu nổi vẻ khinh miệt. "Chào cháu. Ta đến đây không phải để ngắm tranh, mà để nói chuyện thẳng thắn với cháu."

An đứng thẳng lưng, đôi tay nắm chặt, sẵn sàng đối diện với bất cứ điều gì bà Tâm sắp nói.

"Cháu là An phải không? Ta đã nghe nhiều về cháu," bà Tâm bắt đầu, giọng nói bình thản nhưng chứa đựng sự uy quyền không thể chối cãi. "Cháu và Nam dường như có quen biết. Nhưng có lẽ cháu chưa biết rõ vị trí của mình trong cuộc đời của nó."

An khẽ nuốt nước bọt, không đáp lời. Cô biết rằng bà Tâm sẽ không dễ dàng chấp nhận bất kỳ ai bước vào cuộc sống của Nam mà không có sự cho phép của bà.

Bà Tâm tiếp tục, đôi mắt bà lạnh lùng xoáy vào An. "Nam và Thu đã có hôn ước từ nhỏ. Gia đình ta mong chờ ngày chúng kết hôn để hai gia đình trở thành một. Ta hy vọng cháu hiểu rằng, cháu không có chỗ trong cuộc đời của Nam. Sự có mặt của cháu chỉ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp và tổn hại cho Nam."

An nghe những lời cảnh cáo sắc lạnh ấy, lòng cô đau nhói. Cô không ngờ rằng tình cảm của mình lại khiến bà Tâm phải đích thân đến để ngăn cản. Dù cô không muốn làm tổn thương ai, nhưng sự thật này khiến cô cảm thấy mình là người thừa thãi và không được chấp nhận.

"Cháu hiểu rồi, thưa cô. Cháu không muốn gây rắc rối cho ai, đặc biệt là cho Nam," An đáp, giọng cô run run nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Bà Tâm khẽ nhếch mép, như đã đạt được mục đích của mình. "Vậy thì tốt. Ta mong rằng cháu sẽ biết cách rời xa Nam một cách êm thấm, không gây thêm phiền phức cho gia đình ta nữa."

Sau khi nói xong, bà Tâm đứng dậy và rời khỏi phòng tranh, để lại An với những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Cô cảm thấy mình như bị dồn vào đường cùng, và nỗi đau càng lúc càng trở nên nặng nề.

Sau khi bà Tâm rời đi, An không thể tập trung làm việc. Cô rời khỏi phòng tranh, lang thang trên những con phố mà tâm trí chỉ còn là một mớ hỗn độn. Cô cảm thấy mình như một kẻ xa lạ trong cuộc sống của chính mình, không có chỗ dựa, không có sự an toàn.

Khi đi đến một góc phố vắng, An dừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không trước mặt. Đầu óc cô mông lung, hình ảnh của những người thân yêu và cả những nỗi đau cứ hiện lên không ngừng. Đột nhiên, cơn choáng váng ập đến, làm đôi chân cô run rẩy. Cô gần như sắp ngã quỵ khi một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cô từ phía sau.

"An, em có sao không?" Minh, vừa từ sân bay trở về, xuất hiện kịp thời. Anh vội lao đến khi thấy An loạng choạng đứng trên vỉa hè, đôi mắt cô ngập tràn nỗi buồn và mệt mỏi.

An khẽ ngước lên, gương mặt cô nhợt nhạt và lộ rõ sự yếu ớt. Cô mấp máy môi, muốn nói điều gì đó nhưng cơn choáng váng lại khiến cô không thể thốt ra lời. Minh đỡ lấy cô, ánh mắt anh tràn đầy sự lo lắng và xót xa.

"Anh đưa em đi bệnh viện nhé, An. Em không nên tự mình chịu đựng như thế này," Minh nói, giọng anh trầm ấm nhưng đầy sự quyết tâm.

An lắc đầu yếu ớt, nhưng không đủ sức để phản đối. Minh nhẹ nhàng dìu cô đến xe, đôi tay anh nắm lấy vai cô như một sự bảo vệ âm thầm. Cảm giác an toàn khi ở bên Minh khiến An không khỏi nghẹn ngào.

Cùng lúc đó, Nam lái xe chầm chậm qua những con đường với hy vọng mong manh được gặp lại An. Lòng anh rối bời sau những lần cố gắng tiếp cận nhưng đều không được cô hồi đáp. Nhưng khi đến gần ngã tư, anh bất ngờ nhìn thấy Minh đang đỡ An, dìu cô lên xe của mình.

Nam khựng lại, ánh mắt anh bất giác nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Anh thấy Minh dịu dàng nâng đỡ An, đôi tay anh ấy nhẹ nhàng đặt lên vai cô, trong khi An dựa vào Minh với vẻ yếu ớt và tin tưởng. Cảnh hai người thân mật bên nhau như một cú đâm vào trái tim Nam, khiến lòng anh nhói đau.

Trong xe, Thu ngồi bên cạnh Nam, ánh mắt cô sắc bén và nụ cười mỉa mai hiện rõ. Cô tinh ý nhận ra sự đau đớn trong mắt Nam và nhân cơ hội đó để thêm mắm dặm muối, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. "Em không nghĩ là Minh và An lại thân thiết đến mức này. Nghe nói hai người họ còn là thanh mai trúc mã, chắc tình cảm sâu đậm lắm."

Nam nghe những lời của Thu, trái tim anh càng thêm chua xót và giằng xé. Hình ảnh An và Minh thân mật bên nhau như những mũi dao cứa sâu vào lòng tự tôn và tình cảm của anh dành cho An. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi tay nắm chặt vô lăng, các ngón tay trắng bệch.

Không muốn để lộ cảm xúc của mình trước mặt Thu, Nam chỉ thở dài, nhấn ga và rời đi, nhưng trong lòng lại rối bời bởi sự ghen tuông và nỗi đau mà anh chưa từng cảm nhận trước đây. Hình ảnh An ngả vào lòng Minh, cùng những lời ám chỉ của Thu đã khiến anh thêm hiểu lầm và tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro