9 - Lưỡi Dao Máu - Tử Thi Không Nội Tạng_
Manh mối tại bệnh viện bỏ hoang dẫn chúng tôi đến một khu vực công nghiệp cũ, nơi mà đêm tối nuốt chửng mọi thứ. Những tòa nhà gạch đỏ bỏ hoang, những ống khói cao vút và không khí nặng mùi kim loại rỉ sét gợi lên một cảm giác chết chóc.
"Có lẽ hắn đang sử dụng nơi này để tiếp tục hành động của mình," Elowen nói, tay nắm chặt khẩu súng ngắn anh mang theo bên mình.
"Hoặc hắn đang dẫn chúng ta vào bẫy," tôi đáp, giọng trầm lặng. "Nhưng chúng ta không có lựa chọn."
Chúng tôi tiến vào một nhà kho lớn, nơi những tia sáng yếu ớt từ ánh trăng chiếu qua khe hở trên mái nhà tạo nên những bóng đen lởn vởn trên sàn. Mùi thối rữa phảng phất trong không khí, và tôi không thể ngăn cảm giác rằng mình đang bước vào hang ổ của quỷ dữ.
Ở trung tâm nhà kho, một chiếc bàn mổ cũ kỹ được đặt giữa đống dây xích và dụng cụ phẫu thuật rỉ sét. Trên bàn là một xác người, ngực bị rạch toạc. Nội tạng đã biến mất hoàn toàn, giống như những vụ án trước. Nhưng lần này, có một điểm khác biệt.
"Nhìn kìa," Elowen chỉ tay. Bên cạnh thi thể, một chiếc gương lớn dựng đứng. Trên gương, một dòng chữ viết bằng máu đỏ tươi:
"Ngươi đang nhìn thấy bản thân mình, Lawson."
Tôi khựng lại. Không phải vì dòng chữ, mà vì cái cách nó nhắm trực tiếp vào tôi, như thể hắn đang xem chúng tôi từ đâu đó.
"Elowen, rời khỏi đây ngay," tôi nói, cảm giác nguy hiểm rình rập càng lúc càng lớn.
Nhưng chưa kịp rời đi, một tiếng động vang lên từ phía trên. Chúng tôi cùng ngước lên, và từ trần nhà, một thứ gì đó rơi xuống. Một thi thể khác.
Cảnh tượng khiến Elowen lùi lại một bước. Tôi lập tức kiểm tra thi thể vừa rơi xuống. Một người đàn ông, trên cổ có treo một tấm bảng nhỏ:
"Thí nghiệm thất bại."
"Thí nghiệm?" Elowen thì thầm, ánh mắt kinh hoàng.
"Có vẻ như hắn đang làm điều gì đó hơn cả giết người," tôi đáp, cố giữ bình tĩnh. "Hắn đang thử nghiệm. Và những nạn nhân này chỉ là những con chuột bạch trong trò chơi bệnh hoạn của hắn."
"Nhưng thử nghiệm cái gì?"
Tôi lắc đầu. Đầu óc tôi xoay mòng mòng với hàng loạt câu hỏi. Một kẻ sát nhân có kỹ năng phẫu thuật, một nhà kho với những thi thể bị mổ xẻ, và những dòng chữ kỳ lạ ám chỉ một thứ gì đó còn lớn hơn.
Nhưng chưa kịp xâu chuỗi mọi thứ, đèn trong nhà kho vụt tắt.
"Chết tiệt!" tôi rít lên. Trong bóng tối, mọi giác quan đều căng ra.
"Lawson," giọng Elowen vang lên, thấp và đầy cảnh giác. "Hắn ở đây."
Một tiếng cười khẽ vang lên từ đâu đó trong bóng tối, lạnh lẽo và đầy ma mị.
"Luật chơi đơn giản thôi, Lawson," giọng nói cất lên, vang vọng khắp không gian. "Ngươi có thể tìm thấy ta, hoặc ta sẽ tìm thấy ngươi."
Tôi siết chặt khẩu súng trong tay. "Hắn đang chơi trò mèo vờn chuột," tôi nói nhỏ, cố giữ bình tĩnh. "Nhưng ta không phải con chuột."
Tiếng bước chân vang lên, nhanh và dồn dập. Hắn di chuyển, nhưng hướng đi của hắn không rõ ràng. Tôi và Elowen tiến theo những tiếng động, cố gắng giữ sự yên lặng tối đa.
"Lawson," Elowen thì thầm. "Hắn đang dẫn dụ chúng ta."
"Ta biết," tôi trả lời, giọng cứng rắn. "Nhưng hắn không biết rằng ta luôn có cách để biến bàn cờ thành của mình."
Trong bóng tối, tôi nhận ra một thứ quan trọng. Hắn muốn chúng tôi phân tâm, rơi vào trạng thái hoảng loạn. Nhưng tôi không dễ bị mắc bẫy như thế.
Tôi ra hiệu cho Elowen tách ra, cả hai di chuyển theo hai hướng khác nhau. Tiếng cười của kẻ sát nhân vẫn vang vọng, nhưng dần nhỏ lại, như thể hắn đang di chuyển ra phía sau tôi.
"Ta đã thấy ngươi, Lawson," hắn nói, giọng vang lên ngay bên tai tôi.
Tôi quay phắt lại, nhưng không có ai ở đó.
"Đủ rồi," tôi rít lên. "Ra mặt đi, đồ hèn."
Một bóng người xuất hiện, chỉ cách tôi vài mét. Hắn mặc một chiếc áo choàng đen, khuôn mặt che kín bởi một chiếc mặt nạ kim loại sáng bóng. Trong tay hắn, một con dao phẫu thuật lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
"Hãy nói cho ta biết, Lawson," hắn cất giọng. "Ngươi có dám nhìn sâu vào bóng tối của chính mình không?"
Tôi không trả lời, giương súng lên. Nhưng trước khi tôi kịp bóp cò, hắn lao vào bóng tối, biến mất như một cơn gió.
"Elowen!" tôi hét lớn, chạy theo hướng hắn vừa biến mất.
Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm được hắn. Hắn đã để lại một "món quà" – một căn phòng nhỏ chứa đầy nội tạng người, được bảo quản cẩn thận trong những chiếc lọ thủy tinh.
"Elowen," tôi nói, giọng nghẹn lại. "Hắn đang xây dựng thứ gì đó. Nhưng thứ này không phải là người."
"Hay là một con quái vật," Elowen đáp, khuôn mặt trắng bệch.
Dưới ánh đèn mờ, tôi nhận ra rằng cuộc truy đuổi này chỉ mới bắt đầu. Và "Kẻ Tiên Phong" – hắn không chỉ là một sát nhân, mà còn là một thiên tài bệnh hoạn với những mục tiêu còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro