6 - Một Đêm Mưa Ở Baker Street_
Chúng tôi bắt đầu nhận ra rằng kẻ giết người này không phải là một kẻ đơn giản, mà là một sinh vật gần như vượt ra ngoài hiểu biết thông thường. Từ những nghi lễ cổ xưa cho đến những dấu vết kỳ lạ hắn để lại, tôi không thể không cảm thấy có một cái gì đó ma quái và ám ảnh ở những vụ án này. Mỗi vụ án, hắn lại để lại một lời nhắn, một thông điệp như thể muốn gửi gắm một điều gì đó mà chúng tôi chưa thể lý giải.
Sau khi bắt giữ hắn trong căn phòng đẫm máu, chúng tôi nghĩ rằng vụ án đã kết thúc. Nhưng tôi đã sai. Điều đó chỉ là sự bắt đầu.
Đêm hôm đó, khi tôi và Elowen trở về văn phòng, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người phụ nữ, giọng nói hoảng loạn, nghẹn ngào. "Cứu tôi... họ đang đến... Họ sẽ giết tôi..."
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi lập tức gọi Elowen và cả hai chúng tôi nhanh chóng rời khỏi văn phòng, chạy đến địa chỉ mà người phụ nữ đã cung cấp. Địa điểm là một khu vực hẻo lánh, bên ngoài thành phố London. Mưa lớn và gió mạnh khiến không khí càng thêm tăm tối, và có gì đó báo hiệu không lành.
Căn nhà cô ta ở trông cũ kỹ và tồi tàn, cửa sổ bị vỡ, mảnh kính vương vãi khắp nơi. Mùi máu và sự thối rữa nặng nề xộc vào mũi chúng tôi ngay khi bước vào. Một thi thể nằm ngay giữa sàn nhà, khuôn mặt đã bị biến dạng, mắt mở trừng trừng như đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Trên tay nạn nhân, tôi nhận ra một biểu tượng kỳ lạ, giống như dấu ấn của một nghi lễ ma quái.
"Lại một nạn nhân nữa," Elowen thì thầm, đôi mắt anh lạnh lùng, không một chút cảm xúc.
Tôi tiến lại gần, nhận thấy những vết cắt trên cơ thể nạn nhân không phải do dao thông thường mà là do một công cụ đặc biệt, tinh vi và rất sắc bén. Trên cổ của người phụ nữ, có một vết cắt dài, như thể ai đó đã mổ xẻ cô ta một cách tỉ mỉ.
"Cái gì đây?" tôi tự hỏi, cảm giác bất an lan tỏa trong lòng.
Lần này, tôi biết hắn không phải là một kẻ giết người đơn thuần. Hắn là một tên tội phạm cuồng tín, đang thực hiện một nghi lễ đen tối mà tôi không thể tưởng tượng ra được.
Khi chúng tôi tiếp tục điều tra, tôi bắt đầu phát hiện ra một kết nối kỳ lạ giữa tất cả các nạn nhân. Tất cả họ đều có một điểm chung: họ là những người sống gần khu vực một ngôi mộ cổ nằm ngoài thành phố. Chưa ai từng biết đến ngôi mộ này, nhưng giờ đây, tôi đã có một cảm giác rằng đây chính là trung tâm của mọi vụ án.
"Chúng ta phải đến đó," tôi nói với Elowen, không thể chờ đợi thêm nữa. "Hắn chắc chắn đang ở đó."
Điều kỳ lạ là, ngôi mộ này không chỉ là nơi chôn cất, mà nó còn là một nơi chứa đựng những bí mật mà con người không thể tưởng tượng ra được. Những dòng chữ cổ xưa trên bia mộ như một lời cảnh báo mà chúng tôi chưa thể giải mã. Nhưng tôi biết, nếu chúng tôi không đến đó ngay bây giờ, hắn sẽ không để cho chúng tôi yên.
Chúng tôi tới ngôi mộ trong đêm tối, nơi chỉ có tiếng gió rít và những bóng cây đung đưa trong ánh trăng mờ ảo. Ngôi mộ trông như bị bỏ hoang, không có dấu vết của sự sống. Nhưng khi bước vào trong, tôi nhận ra ngay rằng có thứ gì đó đang đợi chúng tôi.
Đột nhiên, một tiếng gầm rú vang lên từ sâu trong lòng đất, như thể có một cánh cửa nào đó vừa được mở ra. Chúng tôi không thể nhìn rõ, nhưng cảm giác lạnh lẽo, rùng rợn bao trùm khắp không gian.
"Đi nhanh!" tôi ra lệnh, kéo Elowen đi theo, nhưng trước khi chúng tôi kịp di chuyển, một bóng người xuất hiện trước mặt.
Hắn là người đàn ông mà chúng tôi đã bắt giữ trước đó – nhưng không phải là người mà chúng tôi tưởng. Áo khoác của hắn ướt đẫm máu, mặt hắn không có biểu cảm, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu và nụ cười méo mó.
"Chào mừng các ngươi đến với ngôi nhà của tôi," hắn cười lạnh, giọng nói vang vọng trong không gian tĩnh lặng. "Các ngươi nghĩ mình đã bắt được tôi, nhưng chỉ có một điều duy nhất mà các ngươi không biết... Các ngươi đang ở trong một cái bẫy."
Và trước mắt chúng tôi, những bóng ma bắt đầu hiện ra từ trong bóng tối, từng cái đầu quái dị và những cơ thể gớm ghiếc trồi lên từ mặt đất.
Một trận chiến khủng khiếp diễn ra trong bóng tối. Bóng ma, những sinh vật không phải con người, xung quanh chúng tôi, và chúng tôi phải chiến đấu để sống sót. Mỗi nhát đao, mỗi cú tấn công của chúng đều là một sự thử thách, nhưng tôi không thể để mình gục ngã.
Elowen chiến đấu bên cạnh tôi, anh ấy dùng những kỹ năng và sự tĩnh táo của mình để đối phó với những sinh vật đó. Nhưng tôi biết rằng chúng tôi không thể đối phó với tất cả.
Một tiếng thét vang lên trong bóng tối. Tôi quay lại, chỉ thấy bóng hình của hắn đang biến mất vào bóng đêm.
"Không thể để hắn thoát được!" tôi hét lên.
Nhưng hắn đã quá mạnh, và một lần nữa, chúng tôi phải đối mặt với sự thật kinh hoàng rằng kẻ giết người này không chỉ là con người, mà là một phần của cái ác không thể bị tiêu diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro