Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18 - Dấu vết trong bóng tối_

Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Cái bóng đó vẫn còn quanh quẩn trong bóng tối, không có động tĩnh gì rõ ràng, nhưng tôi biết hắn đang chờ đợi điều gì đó. Cảm giác này không phải là lần đầu tiên tôi đối mặt với kẻ thù như vậy. Cả căn phòng vẫn đầy ám ảnh, và tôi đã học được cách chịu đựng sự tĩnh lặng này, dù nó có thể khiến một số người hoảng sợ.

Tôi nhìn về phía cái bàn, nơi những mảnh cơ thể vẫn nằm xếp chồng lên nhau. Mỗi bộ phận đã được tách rời và để lại một dấu vết máu không thể xóa đi. Không phải chỉ một cái đầu, mà nhiều bộ phận khác đang được đặt ngay ngắn trong hình dạng một sinh vật quái dị, như thể một thứ gì đó ngoài tự nhiên đang được tạo ra. Những chi tiết kỳ lạ này rõ ràng không phải do sự ngẫu nhiên tạo thành.

"Ngươi muốn gì từ tất cả những thứ này?" Tôi hỏi, nhưng lần này tôi không còn chỉ là một thám tử. Tôi là người săn lùng kẻ đằng sau tất cả.

Không có câu trả lời ngay lập tức. Đột nhiên, ánh sáng đèn pin của tôi dường như yếu dần, và bóng tối trở nên sâu hơn, như thể nó nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt. Nhưng tôi vẫn không lùi bước, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy khẩu súng trong tay, không phải để tấn công, mà để giữ vững tinh thần. Đây không phải lúc để sợ hãi.

"Ngươi nghĩ rằng tao sẽ bỏ cuộc sao?" Giọng tôi lạnh lẽo, đột ngột vang lên trong căn phòng tối đen.

Một tiếng cười vang lên từ phía sau tôi, nhưng lần này không có gì ẩn khuất. Hắn đã lộ diện, đứng ngay trước mặt tôi, một nụ cười nhếch mép hiện rõ trên khuôn mặt. Hắn không có vẻ gì là mệt mỏi hay lo lắng. Đôi mắt của hắn ánh lên một vẻ điên cuồng lạ lùng.

"Ngươi không thể thoát khỏi đây. Tất cả đều đã được sắp đặt sẵn," hắn nói, nụ cười của hắn không hề rời đi. "Những gì ngươi thấy, những gì ngươi cảm nhận, tất cả đều là một phần của kế hoạch. Và ngươi, giống như tất cả những kẻ khác, đều chỉ là con cờ trong trò chơi này."

Tôi không vội phản ứng, thay vào đó, tôi quan sát hắn. Những cái xác không còn sống này, bộ phận cơ thể người được xếp lại như một tác phẩm nghệ thuật quái gở... tất cả đều có ý nghĩa. Hắn đang muốn gửi một thông điệp.

"Đó là ngươi muốn chứng minh cái gì?" Tôi tiếp tục, bình tĩnh, không hề có chút bối rối. "Ngươi nghĩ rằng trò chơi này sẽ khiến ta phải lùi bước?"

Hắn không trả lời. Thay vào đó, hắn quay người và chỉ vào những mảnh cơ thể đã bị xếp lại thành một hình thù kỳ dị.

"Những bộ phận này... ngươi sẽ phải học cách hiểu chúng," hắn nói, giọng nói đầy ẩn ý, "Chúng sẽ chỉ dẫn ngươi tới cái mà ngươi đang tìm kiếm."

Tôi nhìn theo hướng tay hắn chỉ, không cảm thấy chút gì là sợ hãi. Mọi thứ đã rõ ràng, tôi không phải là người dễ bị lừa. Hắn sẽ không có cơ hội để tiếp tục chơi trò đùa này với tôi.

Tôi tiến về phía bàn, nhìn vào những bộ phận cơ thể đó, đôi mắt tôi lướt nhanh qua những chi tiết kỳ lạ. Mỗi bộ phận đều được xếp lại theo một hình thù kỳ quái, có vẻ như chúng đang cố gắng tạo thành một cái gì đó. Một hình ảnh nào đó, có thể là lời giải cho tất cả.

"Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể điều khiển được số phận của người khác, nhưng chính ngươi mới là người bị điều khiển," tôi nói, giọng khẽ nhưng đầy tự tin.

Hắn không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy phẫn nộ. Nhưng tôi có thể thấy được sự dao động trong ánh mắt đó. Hắn đang bị đẩy đến bờ vực. Tôi đã hiểu ra tất cả.

Ngay lập tức, tôi bước về phía cái bàn, và bắt đầu phân tích lại những mảnh cơ thể, cố gắng tìm ra một dấu vết nào đó có thể liên kết tất cả với nhau.

Hắn đứng đó, nhìn tôi, sự căng thẳng rõ rệt. Nhưng tôi không bận tâm. Chỉ còn một bước nữa thôi, tôi sẽ lật tẩy tất cả.

Và rồi, trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra một điều quan trọng: Dấu vết duy nhất không bị che giấu, chính là vết thương trên cơ thể của những người này. Một kiểu vết thương đặc biệt, được thực hiện bằng một thứ vũ khí rất đặc trưng, mà tôi biết rõ từ trước.

Đó chính là dấu hiệu mà tôi đang tìm kiếm.

"Chắc ngươi cũng đã đoán ra được rồi, phải không?" tôi nói, quay lại nhìn hắn, nụ cười của tôi tựa như một dấu hiệu của chiến thắng.

"Hắn sẽ không thoát được," tôi thầm thì trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro