17 - Dấu vết trong bóng tối_
Cơn mưa nặng hạt rơi xuống London, xóa mờ những dấu vết trên mặt đất, nhưng nó không thể xóa được những ký ức kinh hoàng mà chúng tôi đã chứng kiến. Sau vụ án ở căn biệt thự ngoại ô, không khí giữa tôi và Elowen vẫn đầy căng thẳng, dù chúng tôi đã cố gắng lấp đầy nó bằng những cuộc trò chuyện bình thường. Nhưng trong những giờ phút yên lặng, tôi biết rằng chúng tôi vẫn chưa thoát khỏi bóng tối của những vụ án chưa kết thúc.
Một tuần sau, khi tôi đang ngồi trên bàn làm việc, cầm tách trà và ngẫm nghĩ về những điều chưa giải đáp, một bức thư kỳ lạ được đưa đến.
"Lawson, có một vụ án nữa. Đọc thử xem," Elowen nói, giọng anh bình thản, nhưng tôi nhận ra chút căng thẳng trong ánh mắt. Anh biết rõ khi vụ án này đến, nó sẽ không đơn giản.
Bức thư không có chữ ký, chỉ vỏn vẹn một câu viết bằng mực đỏ: "Mở cửa, nếu bạn dám."
Tôi nhìn vào bức thư một lúc lâu, rồi quay sang Elowen. "Cái này có vẻ không bình thường. Chúng ta cần phải đi xem sao."
Elowen không nói gì, nhưng anh đã đứng dậy, gương mặt lạnh lùng như thường lệ. Cả hai chúng tôi bước ra ngoài, và khi chiếc xe kéo chúng tôi vào lòng một khu vực hoang vắng của London, tôi đã cảm thấy một cái gì đó bất an dâng lên trong lòng. Mỗi con phố dường như càng trở nên vắng vẻ và u ám hơn.
Chúng tôi dừng lại trước một ngôi nhà cũ, chẳng khác gì những căn biệt thự bỏ hoang đã bị thời gian xâm chiếm. Cánh cửa lớn kêu lên một tiếng kẽo kẹt khi tôi đẩy nó vào.
Bên trong, không có ánh đèn. Mọi thứ đều chìm trong bóng tối, chỉ có tiếng thở của chúng tôi và những bước chân vang vọng trong không gian lạnh lẽo. Tôi có thể cảm thấy những đôi mắt vô hình dõi theo mỗi bước đi của chúng tôi.
Elowen tiến vào trước, một tay cầm đèn pin, một tay siết chặt khẩu súng trong túi. Tôi theo sau, nhưng không thể ngừng cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể mình.
Rồi chúng tôi dừng lại. Trước mặt chúng tôi là một chiếc bàn mổ. Trên đó là một thi thể, không phải loại mà chúng tôi thường gặp trong các vụ án trước. Đó là một cơ thể đã bị mổ xẻ, nhưng không phải ở những nơi thông thường. Các cơ quan nội tạng bị lấy ra sạch sẽ, nhưng điều kỳ lạ là, không có dấu hiệu chảy máu. Da thịt cơ thể vẫn trắng như sáp.
"Đây không phải là cách mổ thông thường." Elowen thì thầm, mắt anh sắc bén quan sát từng chi tiết.
Tôi tiến lại gần hơn, và một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Dưới ánh sáng của chiếc đèn pin, tôi nhận thấy những vết cắt trên cơ thể này không giống như những vết cắt của dao mổ bình thường. Chúng giống như vết rạch của một vật sắc nhọn khác, không phải dụng cụ y tế.
Chợt, từ phía sau chúng tôi, một tiếng động nhẹ vang lên, khiến tôi và Elowen quay phắt lại.
Trước mặt chúng tôi là một bóng người thấp thoáng trong bóng tối. Nó đứng im lặng, chỉ có đôi mắt sáng lên trong bóng tối.
"Là ngươi..." tôi lẩm bẩm.
Nhưng trước khi tôi kịp nói hết câu, bóng đen đó lao tới, nhanh như chớp. Trong tích tắc, một tiếng động vang lên, và Elowen ngã xuống đất. Tôi vội vã chạy lại, nhưng anh đã ngất đi, khuôn mặt anh tái nhợt và không có dấu hiệu cử động.
Tôi hoảng hốt, quỳ xuống kiểm tra. Có máu, một vết thương rất sâu ở phía lưng anh. Một cú đâm sắc bén, nhanh đến mức tôi không thể nhìn thấy rõ được.
Nhưng trước khi tôi có thể làm gì, bóng đen đó đã biến mất vào trong bóng tối. Mắt tôi đảo quanh, cố tìm ra dấu vết của kẻ tấn công.
"Không thể để nó thoát!" tôi gầm lên, nhưng tôi phải chăm sóc Elowen trước tiên.
Tôi đưa anh ra ngoài ngôi nhà đó và vội vàng gọi xe cứu thương. Trong lòng tôi, một cơn giận dữ dâng lên. Hắn ta đã tấn công Elowen, và tôi sẽ không để kẻ đó thoát.
Vụ án này đã trở nên cá nhân.
_________________________________________________
Elowen vẫn hôn mê khi được đưa vào bệnh viện. Tôi ngồi bên cạnh giường bệnh của anh, mắt không rời khỏi người bạn đồng hành mà tôi đã tin tưởng biết bao lần.
Cả ngày hôm đó tôi không thể nghĩ được gì ngoài việc tìm ra kẻ đã làm hại anh. Những dấu vết máu không dẫn chúng tôi đến một nơi cụ thể. Mọi thứ dường như chỉ là một cái bẫy được giăng ra để chúng tôi mắc vào.
Khi tôi quay lại ngôi nhà hoang đó lần nữa, tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ. Những chiếc tủ, ngăn kéo, các đồ vật trong phòng đều được xếp lại một cách quá ngăn nắp. Đó không phải là nơi của một kẻ điên. Người này có kế hoạch rất rõ ràng, và tôi biết hắn ta không phải là một kẻ tầm thường.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía sau lưng. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.
Là hắn... hắn đã đến gần tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro