11 - Con Rối Máu: Xác Không Linh Hồn_
Ba ngày sau vụ cháy ở bảo tàng, tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bất an. Dù mọi thứ dường như đã kết thúc, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng câu chuyện này chưa hề khép lại.
"Cậu trông mệt mỏi đấy," Elowen nhận xét khi bước vào văn phòng, trên tay là hai ly cà phê nóng.
"Đừng nhắc nữa," tôi đáp, nhận lấy ly cà phê từ anh. "Tôi không thể ngừng nghĩ về hắn. Không có thi thể nào được tìm thấy trong đống đổ nát. Cậu thấy lạ không?"
"Có thể hắn đã bị thiêu rụi hoàn toàn," Elowen nói, nhưng giọng anh thiếu đi sự chắc chắn.
Tôi im lặng. Có quá nhiều câu hỏi còn bỏ ngỏ. Ai đã gửi thư mời chúng tôi đến bảo tàng? Tại sao hắn lại chọn chúng tôi, và mục đích thực sự của cỗ máy đó là gì?
Khi tôi đang chìm trong dòng suy nghĩ, một bức thư được gửi đến văn phòng. Nó được gói trong một phong bì màu đen, không có tên người gửi. Tôi cẩn thận mở ra, và một tờ giấy ngắn rơi ra ngoài:
"Lawson, ngươi nghĩ mình đã thắng? Ta vẫn ở đây. Và trò chơi chỉ vừa bắt đầu."
Bức thư làm tôi lạnh sống lưng. Elowen đọc lướt qua, rồi nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng.
"Hắn vẫn sống," Elowen nói, như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
"Còn hơn thế nữa. Hắn muốn chúng ta biết rằng hắn vẫn sống," tôi đáp. "Và nếu vậy, thì hắn đang lên kế hoạch gì đó lớn hơn."
Chúng tôi không phải chờ lâu để biết câu trả lời. Đêm hôm đó, cảnh sát phát hiện ra một loạt thi thể trong một căn nhà hoang ở khu East End. Tôi và Elowen đến hiện trường ngay lập tức, và khung cảnh trước mắt khiến cả hai chúng tôi đều phải rùng mình.
Bảy thi thể được tìm thấy, mỗi người đều bị mổ bụng một cách tàn nhẫn. Nội tạng của họ biến mất hoàn toàn, để lại những khoảng trống rỗng trong cơ thể. Xung quanh, máu vẽ nên những ký hiệu kỳ quái trên tường, như thể kẻ giết người đang thực hiện một nghi lễ nào đó.
"Lại là hắn," tôi lầm bầm, cảm giác nặng trĩu trong ngực.
"Nhưng lần này, hắn không làm việc một mình," Elowen nói, chỉ vào những dấu chân khác nhau trên sàn nhà. "Hắn có đồng bọn."
Các manh mối dẫn chúng tôi đến một nơi mà tôi không ngờ tới: một bệnh viện bỏ hoang ở ngoại ô London. Đây từng là một trung tâm y học lớn, nhưng đã bị đóng cửa từ nhiều năm trước do các thí nghiệm phi đạo đức bị phanh phui.
"Cậu nghĩ hắn liên quan đến nơi này từ khi nào?" Elowen hỏi khi chúng tôi bước qua những hành lang tối tăm và lạnh lẽo.
"Có thể từ rất lâu," tôi đáp. "Những thí nghiệm ở đây từng dính dáng đến việc thử nghiệm kéo dài tuổi thọ. Có lẽ hắn là một phần trong số đó."
Khi chúng tôi tiến sâu hơn vào bệnh viện, âm thanh lạch cạch vang lên từ xa. Tôi ra hiệu cho Elowen im lặng, và cả hai chúng tôi nhẹ nhàng bước đến nơi phát ra âm thanh.
Một căn phòng lớn mở ra trước mắt. Bên trong, ánh sáng từ những ngọn đèn cũ kỹ chiếu xuống một nhóm người mặc áo choàng trắng. Họ đứng xung quanh một chiếc bàn phẫu thuật, nơi một cơ thể không còn nguyên vẹn đang nằm đó.
"Đây là những gì ta đã cảnh báo," một giọng nói quen thuộc vang lên. Hắn, kẻ từng đứng trên sân khấu ở bảo tàng, giờ đây không còn che mặt. Khuôn mặt hắn tái nhợt, nhưng đôi mắt ánh lên một sự điên cuồng.
"Tôi nói rồi mà, Lawson," hắn tiếp tục, như thể biết chúng tôi đang ở đó. "Ngươi chỉ là một quân cờ. Trò chơi vẫn tiếp diễn, và bây giờ, ngươi đã quá muộn để ngăn ta."
"Ngươi không có trò chơi nào ở đây cả," tôi hét lên, bước vào phòng cùng khẩu súng trên tay. "Tất cả các người, đứng im!"
Nhưng thay vì sợ hãi, hắn chỉ cười lớn. "Lawson, ngươi không hiểu sao? Những gì ta làm không phải để giết chóc. Ta đang tái tạo sự sống. Và sắp đến lúc ngươi sẽ chứng kiến kiệt tác của ta."
Hắn giơ tay ra hiệu, và một tiếng động lớn vang lên từ phía sau. Cánh cửa sắt đóng sầm lại, nhốt tôi và Elowen bên trong.
Hắn biến mất qua một cánh cửa nhỏ phía sau, để lại chúng tôi đối diện với những người mặc áo choàng trắng. Họ không nói gì, chỉ từ từ quay lại, và tôi nhận ra rằng trên gương mặt họ không có chút cảm xúc nào.
"Không ổn rồi," Elowen nói, lùi lại.
Họ bắt đầu tiến về phía chúng tôi, từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn. Tôi nổ súng, nhưng không gì khiến họ ngừng lại.
"Ra phía cửa!" tôi hét lên, và cả hai chúng tôi lao về phía lối ra duy nhất còn lại.
Chúng tôi đẩy mạnh cánh cửa, nhưng nó đã bị khóa từ bên ngoài. Những kẻ kia tiến sát hơn, và tôi nhận ra điều bất thường. Da thịt họ có màu xám nhợt nhạt, và mùi hôi thối tỏa ra từ cơ thể.
"Chết tiệt," tôi nói. "Họ không phải người. Họ là... thứ gì đó khác."
Elowen chộp lấy một chiếc bình gần đó và đập mạnh vào đầu một trong số họ. Cú đánh đủ mạnh để khiến hộp sọ vỡ toang, nhưng họ vẫn không ngừng tiến tới.
Chúng tôi xoay sở thoát khỏi căn phòng, nhưng không phải không có tổn thất. Tôi bị thương ở cánh tay, và Elowen cũng không khá hơn với một vết cắt dài trên vai.
"Hắn đã tiến xa hơn tôi tưởng," tôi nói khi cả hai chúng tôi ngồi lại trên chiếc xe trong đêm tối.
"Còn hơn cả việc giết người hàng loạt," Elowen đáp, ánh mắt đầy lo lắng. "Hắn đang tạo ra một đội quân."
Chúng tôi biết rằng mình không thể chờ đợi thêm nữa. Nếu không ngăn chặn hắn kịp thời, London – và có lẽ cả thế giới – sẽ rơi vào hỗn loạn.
Nhưng trước khi chúng tôi kịp lập kế hoạch, một bức thư khác được gửi đến văn phòng.
"Trò chơi của chúng ta sắp đến hồi kết, Lawson. Ta sẽ chờ ngươi ở nơi tất cả bắt đầu."
Và tôi hiểu ngay. Nơi bắt đầu, chính là bệnh viện hoang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro