10 - Lưỡi Dao Máu - Tử Thi Không Nội Tạng_
Sau khi phát hiện ra căn phòng chứa đầy nội tạng người, tôi và Elowen đứng giữa những chiếc lọ thủy tinh với cảm giác nghẹt thở. Trên bàn ở giữa căn phòng, một bản vẽ lớn trải dài, vạch ra chi tiết về một thứ trông như một cỗ máy phẫu thuật khổng lồ.
"Không phải hắn chỉ giết người," Elowen lên tiếng, tay lướt qua bản vẽ. "Hắn đang lắp ráp một thứ gì đó."
"Hoặc tái tạo," tôi nói, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ ghi chú nhỏ ở góc tờ giấy: "Hoàn thiện cho sự trường sinh."
Không gian ngột ngạt hơn khi Elowen cầm lên một cuốn sổ tay nhỏ được đặt cạnh bản vẽ. Bên trong là những ghi chép rời rạc, ghi lại những dòng chữ ngắn đầy ám ảnh:
"Thịt người là vật liệu tối ưu. Tái sinh từ cái chết. Tâm trí bất tử."
"Lawson," Elowen nói, giọng căng thẳng. "Hắn không chỉ là kẻ giết người. Hắn nghĩ mình là một vị thần."
Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi nhà kho, đèn đường lờ mờ chiếu sáng những cơn gió lạnh buốt của London đêm. Tôi cầm chặt chiếc sổ tay, cảm giác như đang ôm giữ chìa khóa dẫn đến những tội ác kinh hoàng.
"Có thể hắn đang thử nghiệm để kéo dài sự sống của chính mình," Elowen suy luận khi chúng tôi ngồi trong xe trở về trụ sở.
"Nhưng nếu đúng vậy, thì hắn sẽ cần nhiều hơn nữa," tôi đáp, ánh mắt sắc bén. "Thứ này không dừng lại ở đây. Hắn đang chuẩn bị cho một vụ giết người quy mô lớn hơn."
Elowen im lặng trong giây lát, rồi nói, "Nếu chúng ta không ngăn hắn kịp thời, sẽ có thêm nhiều người chết. Câu hỏi là, hắn sẽ ra tay ở đâu?"
Câu trả lời không cần chờ lâu. Sáng hôm sau, một bức thư được gửi đến văn phòng của tôi. Được viết bằng mực đỏ, nét chữ cứng cáp:
"Đừng cố dừng ta, Lawson. Trò chơi sẽ tiếp tục, và ngươi chỉ là một phần trong kế hoạch lớn hơn. Hãy đến Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên vào lúc nửa đêm. Nếu ngươi dám."
Tôi và Elowen đến bảo tàng lúc 11:30 đêm, không dám mạo hiểm để trễ hơn. Cánh cửa lớn đã mở, không một bóng người canh gác.
"Quá dễ dàng," tôi thì thầm.
"Tôi cũng nghĩ vậy," Elowen đáp, khẩu súng đã sẵn sàng trong tay anh.
Bên trong, ánh sáng từ những dãy đèn trên cao lấp ló, tạo nên những bóng đen quái dị trên các hiện vật trưng bày. Chúng tôi đi sâu vào trung tâm của bảo tàng, nơi một sân khấu lớn được dựng lên.
Trên sân khấu, một cỗ máy khổng lồ, chính là thứ mà chúng tôi đã thấy trong bản vẽ ở nhà kho. Nó được làm từ kim loại đen và những ống dẫn dài như mạch máu nhân tạo.
Ở giữa sân khấu, hắn đứng đó, vẫn trong bộ áo choàng đen và chiếc mặt nạ kim loại sáng bóng.
"Chào mừng, Lawson. Và cả Elowen nữa," hắn cất giọng, vang vọng trong không gian. "Ta biết các ngươi sẽ đến. Đúng giờ lắm."
"Hãy kết thúc trò này đi," tôi nói, khẩu súng nhắm thẳng vào hắn.
"Ồ, nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu," hắn nói, cười nhạt. "Các ngươi không hiểu gì cả. Ta không giết người vì thú vui, mà vì một mục tiêu cao cả hơn: vượt qua cái chết."
Hắn giơ tay, và cỗ máy phía sau bắt đầu hoạt động. Tiếng ầm ầm của động cơ vang lên, cùng với những ánh sáng xanh lạnh lẽo phát ra từ những ống dẫn.
"Tất cả những gì ta cần, Lawson, là một mảnh ghép cuối cùng," hắn nói, giọng thấp đi. "Ngươi."
Trước khi tôi kịp phản ứng, một tiếng nổ vang lên. Một cánh tay cơ khí từ cỗ máy lao xuống, cố gắng tóm lấy tôi.
"Elowen, rút lui!" tôi hét lên, né sang một bên.
Nhưng Elowen không bỏ chạy. Anh nhảy lên sân khấu, khẩu súng trong tay nhắm thẳng vào hắn. Một loạt đạn nổ ra, nhưng hắn di chuyển nhanh đến mức không tưởng.
"Các ngươi thật ngây thơ," hắn nói, cười lớn. "Cỗ máy này không chỉ là một công cụ. Nó là một phần của ta!"
Hắn lao về phía tôi, con dao phẫu thuật sáng loáng trong tay. Tôi lăn xuống sàn, kịp thời tránh khỏi đòn tấn công, rồi bắn một phát súng vào chân hắn.
Hắn khựng lại, nhưng chỉ trong giây lát. Cỗ máy phía sau phát sáng mạnh hơn, như thể truyền năng lượng vào cơ thể hắn.
"Elowen!" tôi hét lên. "Phá hủy cỗ máy!"
Không chút do dự, Elowen chạy về phía bảng điều khiển. Nhưng hắn nhận ra ý đồ của chúng tôi, và lập tức lao đến Elowen.
Tôi không kịp suy nghĩ. Nhắm bắn vào bảng điều khiển, tôi bóp cò. Một tiếng nổ lớn vang lên, và cả cỗ máy rực cháy trong biển lửa.
Hắn hét lên đau đớn, như thể chính linh hồn hắn đang bị thiêu đốt. Cả sân khấu sụp đổ, và hắn biến mất giữa ngọn lửa.
Chúng tôi bước ra khỏi bảo tàng khi trời gần sáng. Quần áo sạm đen vì khói, nhưng ít nhất chúng tôi còn sống.
"Ngươi nghĩ hắn đã chết chưa?" Elowen hỏi, giọng trầm lặng.
"Tôi không biết," tôi nói, ánh mắt nhìn về phía bảo tàng đang cháy. "Nhưng nếu hắn sống sót, hắn sẽ trở lại."
Chúng tôi im lặng một lúc lâu. Cảm giác chiến thắng không hề xuất hiện, thay vào đó là sự lo lắng về những gì đang chờ đợi.
Và trong lòng tôi, một câu hỏi vang lên không ngừng: Ai thực sự đứng sau tất cả chuyện này? Và liệu rằng, đây có phải chỉ là bước khởi đầu cho một cơn ác mộng còn lớn hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro