Chương 5
Tiết học sau là giờ tự chọn học sinh được phép ngồi trong lớp làm bài tập. Trong khi cả lớp đang cặm cụi làm bài tập thầy giao thì Ny của chúng ta lại ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ nơi cây bằng lăng tím đang nở rộ nhuộm tím cả góc trời. Cô bé đang suy nghĩ về lời nói của Thảo Anh. Bạch Mã Hoàng Tử của cô là 1 trong 2 hotboy của trường tên là Hoàng Khánh Duy. Anh được trời phú cho một khuôn mặt đẹp không chê vào đâu được: làn da trắng, mũi cao thanh tú, mái tóc màu hạt dẻ, đặc biệt là nụ cười tỏa sáng rực rỡ như ánh nắng mùa hè. Chính vì thế mà anh được học sinh trong trường gọi là Hoàng Tử Nụ Cười. Lần đầu tiên cô gặp anh là vào ngày đầu tiên cô nhập học năm lớp 10. Chính là nụ cười chết người đó đã làm điên đảo trái tim cô và cô đơn phương anh từ đó. Đến giờ cũng đã được 1 năm rồi. Bây giờ cô đã là học sinh lớp 11 và anh cũng đã là học sinh cuối cấp - lớp 12. Anh có một người bạn thân cũng là hotboy của trường tên Lâm Tường Quân. Trái ngược với nụ cười tỏa nắng của Duy thì Quân lại có một khuôn mặt lạnh băng cùng với mái tóc đen quyến rũ, bên tai trái là một chiếc khuyên tai hình cây thánh giá bằng bạc sáng loáng cùng nụ cười nửa miệng kiêu ngạo. Tính cách anh lạnh lùng, vô cùng kiệm lời và khó gần. Mặt khác anh còn là con trai của tập đoàn đá quý có quy mô lớn nhất nước nên bất kì ai ở trong trường cũng đều phải nể sợ anh. Hai con người tính cách trái ngược nhau như vậy không hiểu sao lại có thể làm bạn lâu như vậy. Ny thật sự không hiểu nổi. À mà chính bản thân cô cũng vậy thôi. Cô và Thảo Anh làm bạn đã đc 5 năm kể từ cái ngày cô theo mẹ chuyển từ làng Hòa Mỹ đến nơi thành thị xa hoa này. Tính tình cô thì trẻ con, nhút nhát còn Thảo Anh thì vô cùng gan dạ, ương bướng, mạnh mẽ hệt như con trai. Cô ấy còn biết cả võ trong khi cô thì vung đấm cũng chỉ như gãi ngứa cho người ta thôi. Ấy vậy mà tình bạn trong sáng giữa 2 người đã nảy nở và phát triển suốt 5 năm trời kể từ cái ngày cô được Thảo Anh cứu khỏi tay lũ bạn đang bắt nạt cô chỉ vì cô là học sinh mới. Kể từ đó, dưới sự ‘bảo kê’ của Thảo Anh không ai còn dám bắt nạt hay động chạm gì tới cô nữa. Thảo Anh là con nhà giàu từ nhỏ đã được sống sung sướng trong nhung lụa không phải lo nghĩ gì trong khi cô lại là con nhà nghèo, phải lo lắng từng bữa cơm. Từ khi bắt đầu biết nhận thức thì cũng chỉ có một tay mẹ nuôi nấng cô. Đã có lần cô hỏi mẹ về bố nhưng đáp lại cô chỉ là ánh mắt buồn rầu của mẹ:
-Bố con đã mất rồi.
Cô thấy mình thật vô tâm khi khơi lại nỗi đau trong lòng mẹ. Cô thương mẹ lắm. Từ đó hai mẹ con sống cùng nhau trong ngôi nhà nhỏ có giàn hoa giấy bên cổng. Mẹ cô – Bà Hoa có mở một tiệm may nhỏ tại gia nhận may, sửa chữa quần áo. Cuộc sống của 2 mẹ con cũng không khá giả gì. Cứ vậy lặng lẽ đến măm cô học lớp 8 thì làng Hòa Mỹ bị thu hồi để chuẩn bị xây công ty hóa chất gì đó. Dựa vào số tiền dành dụm ít ỏi cùng với khoản tiền đền bù từ nhà nước, 2 mẹ con cô khăn gói dời làng lên thành phố xa hoa đông đúc. Hai mẹ con thuê được một căn nhà nhỏ gần ngoại ô thành phố. Ngày ngày mẹ cô đi khắp nơi làm thuê làm mướn để lo cho cô ăn học, buổi tối mẹ lại cặm cụi bên chiếc máy may cũ kĩ sửa đồ cho khách. Cuộc sống tuy vất vả nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ. Cô chỉ cần có mẹ ở cạnh là đủ, dù là cuộc sống giàu có hay khổ cực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro