Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

"Huấn luyện viên, mặc dù nãy giờ em kể hơi dài dòng nhưng tổng kết lại thì anh cũng thấy em rất giỏi mà đúng không?" Park Jisung lại hớp một ngụm nước khoáng, nói từ nãy đến giờ muốn đau họng rồi mà sao huấn luyện viên nhà cậu cứ im lặng vậy nhỉ.

"Huấn luyện viên ơi."

"Anh Chenle..." Vẫn không có phản ứng.

"Huấn luyện viên, huấn luyện viên!!!" Jisung hớt ha hớt hải la lên.

Chấn động trên dãy ghế cổ vũ khiến Chenle chợt bừng tỉnh lại ở đoạn cuối của cuộn băng kí ức. Trong mắt cậu lúc này là hình ảnh quay chậm của một gương mặt thân quen.

Sao lại càng ngày càng gần hơn rồi. Zhong Chenle dùng cả bàn tay để chắn ngang khi chóp mũi người nọ đã chuẩn bị chạm vào chóp mũi mình, "Làm gì vậy?"

"Em nói nãy giờ mà anh không trả lời gì hết vậy? Anh giận em hả?" Jisung chau mày hỏi, cậu đang vô cùng tổn thương bởi tên huấn luyện viên họ Zhong này.

Hoàng hôn đánh tan cái lạnh lẽo của những cơn mưa phùn vừa đi qua, để màu hồng nhạt lan đều trên đôi má bồng bềnh của bản thân.

"Mẹ ơi, đám mây đó có màu hồng kìa mẹ. Giống cái bánh kem này quá mẹ ơi!!!" Bé con lắc lắc tay mẹ, giọng liến thoắng.

Trái lại với sự vui vẻ của con bé, người phụ nữ cáu gắt giật tay mình ra, "Hồng gì mà hồng. Mới giây trước còn mưa ào ào mà giây sau đã nắng gắt thế này, không biết cái thời tiết mấy hôm nay bị gì."

Donghyuck chỉ chỉ vào cái bánh kem dâu cho em trai xem, cậu cười ha hả. "Jaemin mà thấy chắc nó khóc thét. Hay là tụi mình mua cái này luôn đi?"

"Anh mà dám đem cái này vô nhà anh Jaemin là em tiên đoán được kết quả luôn rồi đó."

"Nói thử coi." Cậu nói nhân viên lấy cái bánh táo ít đường bên cạnh ra cho mình xem, rồi hất cằm bảo Jisung tiếp tục.

"Còn phải hỏi nữa hả? Chắc chắn là lúc đến trên tay lúc về trên đầu rồi đó anh."

Donghyuck chớp chớp mắt với bé gái cứ nhìn mình nãy giờ, cậu bĩu môi nói, "Có mà trên đầu mày ấy chứ Jaemin sao mà nỡ làm thế với người bạn yêu quý này hả? Đừng có nói như thể Jaeminie nhà anh hung dữ lắm vậy."

"Hmm, anh Jaemin tốt bụng nhất nhưng mà tại ai đó cứ kiếm chuyện thôi." Jisung phồng má.Lúc nhận được hộp bánh, Donghyuck đủ tuổi đã chào tạm biệt em trai ít phút để đi lấy xe. Còn mỗi mình Jisung bên ngoài tiệm bánh, cậu ngồi sát vào ghế, đung đưa qua lại hai chân.

Lại nhìn thấy đứa trẻ lúc nãy. "Em thích cái bánh này hả? Chị ơi cái bánh này bao nhiêu tiền vậy ạ?"

Một lúc sau khi Donghyuck lái xe đến, chỉ thấy 1 lớn 1 nhỏ đang ngồi đung đưa chân trước tiệm bánh. Jisung nhìn đôi giày nhỏ nhắn màu hồng của đứa nhỏ, "Thật ra anh cũng thích cái bánh đó lắm, nhưng mà nó không thích chúng ta tí nào."

"Không còn cách nào đâu em."

Lee Donghyuck vừa bước xuống xe: ???

22:50 Chiếc điện thoại đã bị anh tiện tay vùi xuống gầm sofa từ lúc nào, bây giờ lại rung liên tục như đang cố gắng bò ra khỏi nơi tối tăm lạnh cóng bên dưới.

Nhiệt độ sàn nhà càng làm Na Jaemin tỉnh táo thêm phần nào, anh nhấn nút nghe. Lúc anh vội chợp mắt nghỉ ngơi thì trời vẫn đang còn mưa to lắm, thế mà giờ chỉ còn một mảnh tĩnh lặng tối đen. Jaemine sờ soạng bờ tường, tìm nơi tựa vào để từng bước đi có thể vững vàng hơn.

Ngay khi mở cửa, anh vội giơ tay che mắt vì ánh sáng của nến và đèn ngoài hành lang đột ngột chiếu thẳng vào.

"Happy birthday to you! Happy birthday to you!"

"Happy birthday! Happy birthday! Happy birthday to you!"

Jaemin nheo nheo mắt, Sau một hồi, anh nhìn rõ 2 con người đang mặc đồ chú hề đứng trước cửa, Lee Donghyuck còn đeo một cái mũi màu đỏ cực kỳ nổi bật. Jisung lại ngượng đến mức đỏ cả cổ. Lẽ ra cậu không nên để cử việc tạo bất ngờ với anh trai mình.

Ai mà nghĩ anh ấy sẽ chở mình đi vòng vòng thành phố suốt mấy tiếng chỉ để tìm mua lại 2 bộ đồ này.

"Bất ngờ chưa Na Jaeminie?" Donghyuck lại quay thêm một vòng trước mặt người bạn thân yêu.

Jaemin day trán, "Cực kỳ bất ngờ."

Sau khi cả hai cởi bộ đồ màu sắc rực rỡ vướng vếu kia ra, Jisung liền đảm đang vào bếp lấy muỗng nĩa đem ra phòng khách.

Donghyuck nhìn vách tường thư phòng chi chít những bức tranh lớn nhỏ, cậu chậc lưỡi, "Ai mà ngờ được có ngày danh hoạ nổi tiếng Jaeminie cũng sẽ ăn bánh táo như người bình thường được vậy chứ."

Jaemin cắn thêm một miếng bánh trên tay, hôm nào cậu ta không như thế này thì anh mới cảm thấy kì lạ.

"Tớ mà không tới thì có phải cậu lại để bụng rỗng mà đi ngủ luôn không Jaeminie? Có khi cậu còn quên luôn sinh nhật này ấy chứ."

"Nhưng mà tớ với Jisung đã đợi đến sát giờ mới đến tìm cậu đấy, bước qua tuổi mới là thấy bạn thân yêu liền."

"Có phải Jaeminie đang cảm động lắm đúng không nào em bé ngoan của mẹ."

Donghyuck độc thoại rồi ngồi cười hí hí một mình.

"..." Jisung chưa bao giờ ngừng nể phục sức chịu đựng của anh Jaemin, khi mà mỗi ngày đều phải nghe cái giọng nũng nịu cùng câu từ sến sẩm đến tận gai óc này.

Cậu âm thầm giơ nút like bằng hai bàn tay to lớn trong tim.

Ở ngoài thì không dám.

Nhưng tiệc còn chưa tàn thì một vấn đề mới đã xuất hiện.

Lee Jeno trong bộ vest xám xanh chỉnh tề, trên tay cầm một hộp bánh to, đang mắt đối mắt cùng Park Jisung.

Ngọ nguồn là hắn đang chuẩn bị ấn chuông thì cậu chàng này đã mở cửa. Gấp gáp đi nghe điện thoại.

Lần này Jisung vô cùng tự tin mà giơ tay, chào cái bánh lúc chiều trên tay người kia.

Na Jaemin: ?
Lee Donghyuck: ?
Bánh kem dâu: ?
Lee Jeno: ???

"À, không phải hôm nay là sinh nhật của cậu sao?" Người đánh tan bầu không khí cứng ngắc này chắc chắn phải là Lee Jeno rồi.

Donghyuck: ?

Cậu nghiêng đầu nhìn Jeno, rồi lại nghiêng đầu nhìn Jaemin. Nghiêng qua nghiêng lại hai ba lần, nếu còn nghiêng thêm nữa thì trông cậu sẽ chẳng khác gì con zombie đu cửa sổ trong phim Alive.

"Sinh nhật tôi?" Sao anh lại biết vậy. Jaemin đau đầu nhìn cục diện hỗn loạn trước mặt.

Park Jisung lúc này đã nghe điện thoại xong và đang đứng ngơ ngác ở cửa ra vào.

"Anh ơi, huấn luyện viên bảo là chúc mừng sinh nhật anh!" Jisung vui vẻ đi vào, cậu tin là bản thân có thể giải quyết cục diện này.

"Đúng vậy, Chenle đã nhờ tôi đem bánh kem đến cho cậu." Jeno tiếp lời.

"Sao lại là anh?"

"... À ừm em xin lỗi, tại huấn luyện viên gọi cho em không được cho nên là..." Mọi ánh mắt lại hướng về phía Jisung, đã không giải quyết được lại còn tự đào đất chôn mình.

Bất lực.

Cậu đành long lanh hai mắt nhìn đến người duy nhất thân thuộc suốt mười mấy năm.

Lee Donghyuck làm vẻ mặt cá chết.

"Thôi thôi ai cũng được ai tới cũng được mà. Giờ lo ăn bánh kem dâu trước đi nào! Trông ngon quá kìa mọi người!"

Mọi người: ...

Bánh kem dâu: ?

"Dạo này em thấy huấn luyện viên cứ kỳ lạ lắm mọi người ơi. Ảnh cứ vừa mất tập trung lại hay thất thần nữa ấy." Jisung múc đầy một thìa bánh và kem mà mình đã hứa hẹn lúc chiều, cậu luyên thuyên nói.

"Chắc cậu ấy lo lắng cho giải đấu sắp tới, tôi nghe bảo giải đấu này tổ chức ở thành phố khác, còn kéo dài liên tiếp mấy tháng." Jeno đáp lời.

"Huấn luyện viên cứ không nghe tụi em nói gì hết á anh. Trước giờ ảnh đâu có vậy đâu."

"Người lớn thì nhiều chuyện phải lo lắm. Có phải chỉ lo xem mai ăn gì như mày đâu mà cứ hỏi bọn anh làm gì." Donghyuck gác nốt chân còn lại lên sofa, cậu nhai ngồm ngoàm khó chịu bảo. Park Jisung trầm mặc nghĩ. Ngoài ngày mai ăn gì ra thì em còn nghĩ xem huấn luyện viên hôm nay làm sao nữa cơ.

"Nhưng mà cưng đoán coi Jaeminie nhà anh đang nói chuyện với ai mà lại cười nhăn cả hàm răng thế kia." Donghyuck vừa nói vừa hất hất cằm về phía ban công.

Lúc này cả 3 ánh mắt đều đổ dồn về phía ban công.

Một người nhìn chằm chằm vào chiếc màn hình điện thoại đang chớp tắt bất chợt giữa màn đêm vô tận ở tầng 38.

Một người bất giác phải mỉm cười theo vì khuôn miệng xinh xắn đang toe toét của người đứng bên ngoài.

Một người nhìn thấy anh gầy gộc và trơ trọi thế nào giữa khoảng không tối tăm rộng lớn.

Hắn nhớ mình đã từng nghe về việc bầu trời đêm sau cơn mưa sẽ là bầu trời không thể đi cùng những vì sao.

Nhưng cho đến tận hôm nay, cuối cùng hắn cũng đã hiểu được lý do.

Bầu trời sao từng sợ hãi những cơn mưa ấy, hiện tại đã nằm trọn trong đôi mắt Na Jaemin rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro