5.
Sau khi được đưa về tận nhà, Chenle đứng trên ban công vẫy vẫy tay chào tạm biệt người từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng dựa vào xe đợi cậu, trong tiết trời lạnh giá này.
Jaemin mỉm cười gật đầu, khẩu hình miệng cho Chenle biết được rằng anh vừa bảo cậu mau ngủ sớm.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để ngủ.
Sau khi vào phòng, Zhong Chenle cầm điện thoại ấn ấn vài cái, cực kỳ tập trung mà để điện thoại lên giá đỡ trên bàn làm việc.
Lúc tiếng chuông đầu vang lên cũng là lúc cậu gấp gáp lấy vài tờ giấy trên bàn ra và chuẩn bị viết.
Đợi đến khi chuông vang lên 5 lần, cuối cùng thì đầu dây bên kia cũng bắt máy.
Lee Jeno có chút oán trách nói, "Ông chủ à, tôi chỉ mới tấp vào gara thôi đấy."
"Anh ngắn gọn ngay cho tôi liền đi. Còn chi tiết thì mai gửi sau cho tôi cũng được." Chenle còn đang hận vì không thể trực tiếp chạy đến nghe bác sĩ Lee nói ngay bây giờ, bảo thế thôi chứ cậu là người gấp nhất mà.
Bác sĩ Lee cũng hết sức cạn lời với cậu.
Nhưng lương y như từ mẫu mà.
"Cậu Zhong à."
"Tôi đây tôi vẫn nghe đây." Chenle alo alo nhắc lại mấy lần, cậu sợ người bên kia sẽ không nghe rõ giọng mình.
"Cậu có thể cho tôi biết việc mà anh cậu đã trải qua trong qua khứ là gì không?" Jeno gỡ một bên tai nghe xuống, hắn mở cửa xe, cầm tệp hồ sơ bệnh án mà Chenle đã lén lút đưa cho mình trước lúc theo Jaemin, trong đầu hắn hiện tại có vô số giả thuyết.
Nhưng vì không rõ đầu đuôi câu chuyện nên cuối cùng giả thuyết vẫn chỉ là giả thuyết mà thôi.
"Một người rất quan trọng đã rời khỏi anh ấy và tôi vào 2 năm trước." Chenle ấn ấn chiếc bút bi trong tay vài lần.
Cậu nhớ lại khung cảnh lúc ấy.
Tiếng xì xào bàn tàn hòa cùng tiếng khóc lóc nỉ non tạo nên một buổi chiều.
Một buổi chiều chỉ mang hai màu trắng đen u ám.
Cơn mưa đầu mùa tháng 6 vừa đi qua khiến những ngọn cỏ xanh mướt như được điểm thêm những chuỗi hàng ngọc trai trong suốt trên mình.
Nhưng màu sắc tươi sáng này lại là thứ không phù hợp nhất tại mảnh đất mà ai cũng muốn giấu nỗi buồn vào màu xám này.
Vài đôi giày đen lần lượt giẫm lên những hạt ngọc trai kia, khiến những ngọn cỏ chưa kịp vui mừng vì có bạn mới đã vội bật khóc thêm một lần nữa.
Trận mưa bất chợt như muốn đánh tan bầu không khí u uất này, tiếng sấm rung trời khiến những loại âm thanh bàn tán hay khóc lóc giả tạo kia cũng sợ hãi mà chạy trốn về nơi trú ẩn.
Mảnh đất rộng lớn lúc này chỉ còn lại một người duy nhất.
Chenle vừa đáp máy bay và chạy vội đến đã bị cảnh tượng này đập ngay vào mắt. Cậu nhanh chóng cầm lấy một chiếc ô, mở cửa xe vội vã chạy vào trong.
Jaemin một thân âu phục đen tuyền thẳng tắp lúc bây giờ đã ướt ngoi ngóp trong nước mưa.
Chenle không kìm được nước mắt, nhưng nếu cậu khóc ngay tại đây thì anh Jaemin phải làm sao bây giờ.
Cậu cắn chặt răng để nuốt trọn những giọt nước mắt vào lòng, tay run run bật đến mấy lần chiếc ô mới chịu bung ra, cậu nhanh tay che sang cho người bên cạnh.
"Anh ơi... Anh để ảnh của anh ấy xuống đi.." Giọng nói trong trẻo lúc bấy giờ đã khàn khàn. Cậu biết hiện tại biểu cảm trên mặt mình rất khó coi, nhưng phải làm sao đây, chính cậu cũng không biết nên kìm nó lại thế nào để người đàn ông trước mặt không vì cậu mà càng suy sụp hơn nữa.
Sau khi nghe giọng nói quen thuộc bên tai, Na Jaemin xoay người nhìn sang lại bắt gặp Chenle hai mắt nhắm tịt mà cúi gầm mặt xuống. Anh nhìn xuống khung ảnh trong lồng ngực, nơi mà ánh mắt cậu đang hướng đến.
Khung ảnh này lại càng không phù hợp với cái không khí lúc này hơn, người trên ảnh đang cười đến độ vô cùng rạng rỡ, chiếc áo cardian đỏ càng làm toát lên vẻ tươi sáng của người nọ.
Và nếu nhìn kĩ hơn, thì đây chính là một bức tranh.
Chenle hồi tưởng, "Tôi nhớ lúc ấy cả người anh Jaemin đều ướt cả, từ tóc đến áo quần của anh ấy. Nhưng khung ảnh kia vẫn không hề dính một giọt nước mưa nào."
Jeno ấn thẻ lên cửa, hắn đạp đạp gót giày tại huyền quan mấy cái rồi bước trực tiếp vào phòng làm việc.
"Cậu có biết rõ chuyện xảy ra trước đó không?"
"Chỉ loáng thoáng một chút thôi. Hôm ấy tôi vừa nhận bằng tốt nghiệp, lúc về nước đã là sau nhiều tiếng kể từ khi việc đó xảy ra."
"Có bao giờ Jaemin nhắc về chuyện này với cậu không?"
"Không có. Sau đó hơn 5 tháng tôi không thể gặp được anh ấy, đến lúc gặp lại anh ấy đã như thế này rồi." Chenle cầm điện thoại ra phòng khách, cậu hóp vài ngụm nước cho thấm giọng rồi nói tiếp.
"Khoảng thời gian đó tôi cũng tự nhốt mình ở nhà để an ổn lại một chút nên không hề đến tìm anh ấy..."
"Sau khi gặp lại tôi vẫn không cảm thấy có việc gì nghiêm trọng lắm vì trước giờ anh Jaemin đã trầm tĩnh và ít nói như thế rồi. Cho đến khi tôi cùng mẹ sang nhà anh ấy dọn dẹp đồ đạc và tôi vô tình nghe thấy anh ấy nói chuyện trong phòng." Zhong Chenle lại thở dài.
"Bình thường anh cậu cũng không thể hiện cảm xúc ra ngoài nhiều nên khó biết được là điều đương nhiên. Dạo gần đây anh cậu có nói việc gì kì lạ không?" Jeno chau mày nhìn bệnh án dày cộm của người kia, hắn lật đến trang thứ 6 rồi, chân mày càng lúc càng dính chặt vào nhau.
Chenle vo tròn tờ khăn giấy trong tay, cậu nói, "Có. Trước hôm tôi liên lạc với anh thì anh tôi có đến gặp tôi. Anh Jaemin hay dặn dò tôi nhiều thứ lắm nhưng lần này không giống như vậy. Anh ấy còn bảo chắc có lẽ phải đi xa."
Tờ giấy nhỏ kẹp cùng bệnh án bỗng chốc bay xuống đất, Jeno liền cúi người xuống nhặt lên xem.
Hắn có nói thêm vài câu nhưng có lẽ vì vị trí mà đầu dây bên kia không nghe rõ hết được.
"-Tạm thời cậu nên cùng anh cậu ra ngoài nhiều hơn."
"..."
"Được bao nhiêu hay bao nhiêu." Jeno nói tiếp.
"Dạ dày của anh cậu bị thế này bao lâu rồi?"
"Tôi cũng không rõ nữa. Mỗi khi ra ngoài cùng tôi thì tôi có bảo thế nào anh ấy cũng không chịu ăn hay uống gì cả ấy."
"Trường hợp của anh cậu thì thật sự khá khó khăn trong việc ăn uống, có thể nói là do dạ dày từ chối tiếp nhận thức ăn. Cố ăn thêm vào sẽ bị buồn nôn và chỉ càng đau dạ dày thêm."
"Có cách nào không? Tôi thường đi nhiều giải đấu ở xa nên không thường xuyên túc trực bên cạnh anh Jaemin được, cũng không xem anh ấy ăn gì mỗi cái được. Có hôm tôi hỏi thì anh ấy còn lưu bừa một tấm nào trên mạng rồi gửi tôi nữa."
Jeno bật cười, "Thế này đi, tôi sẽ soạn một thực đơn dinh dưỡng riêng cho anh cậu."
"Tôi nhớ anh là bác sĩ tâm lý mà?" Zhong Chenle hoài nghi nhìn vào màn hình điện thoại mấy lần.
"Xem như vì cậu trả tôi hơi nhiều đi. Thực đơn đơn giản thôi, bao giờ đến giờ ăn thì phiền cậu gọi video cho anh Jaemin nhà cậu rồi ngồi xem người ta ăn thôi."
"Anh có chắc chắn không vậy? Lỡ anh ấy không ăn luôn thì sao?"
"Ai giỏi mè nheo nhất nhà nào cậu Zhong nhỉ?" Jeno dùng giọng nhão nhẹt mà anh nghe ông chủ nói lúc nãy, nhại lại vào điện thoại. Nhại vô cùng thành thạo.
Zhong Chenle tức đến giật giật khóe môi.
Jaemin lại chăm chú phết keo, dán thêm một tấm ảnh của mình và Chenle lúc chiều lên mặt gương trong phòng ngủ.
"Hôm nay Chenle có vẻ vẫn chưa vui lắm. Em xem em em kìa, em ấy bảo muốn ở lại chơi tiếp. Nhưng đã muộn lắm rồi nên anh sợ mẹ sẽ lo nếu em ấy còn chưa về."
"Em ấy đúng là một đứa trẻ đáng yêu mà."
"Kyeol à, hình như anh đã biết được điều cuối cùng mà anh muốn hoàn thành rồi. Em có thấy em ấy cười không."
"Anh muốn Chenle phải thật sự vui vẻ và hạnh phúc."
"Vì Chenle là đứa trẻ mà chúng ta thương yêu nhất."
"Vì nếu anh không ở đây nữa..."
"Thì Chenle của chúng ta phải thế nào đây..."
Giọng nói ấm áp của Jaemin dần dần nhỏ hơn, kèm theo đó là nhịp thở đều đều.
Tay anh vẫn nắm chặt chiếc nhẫn mà mình đã nâng niu và trân trọng bấy lâu, và dường như lúc anh ngủ đi, người đó đã thật sự ôm lấy anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro