2. Lời Nguyền Trong Bóng Tối
Màn đêm buông xuống, bao trùm cả thành phố trong một tấm màn bí ẩn. Nut ngồi bên cửa sổ, đôi mắt chăm chú nhìn ra khoảng không vô định. Những ánh đèn đường vàng vọt phản chiếu lên gương mặt cậu, làm nổi bật đôi mắt sắc sảo nhưng đang chứa đựng vô số suy tư.
Từ khi gặp Hong, tâm trí Nut chưa một giây phút nào được yên bình. Đó không chỉ là một sự thu hút đơn thuần mà còn là một thứ cảm xúc mãnh liệt, một khao khát chiếm hữu đến mức gần như điên cuồng.
Dù Hong luôn lạnh lùng và xa cách, Nut vẫn không thể ngăn mình bị cuốn vào. Nhưng cậu cũng hiểu rõ một điều—Hong sẽ không bao giờ yêu cậu. Không theo cách tự nhiên.
Một ý nghĩ nguy hiểm đã len lỏi vào tâm trí Nut suốt nhiều ngày qua. Một cách để buộc Hong phải ở bên cạnh cậu, để khiến cậu ta không thể rời xa.
Bùa yêu.
Nut chưa bao giờ tin vào những thứ huyền bí, nhưng lần này, cậu sẵn sàng thử.
Ngôi trường mà Nut theo học không chỉ có những học sinh cá biệt như cậu, mà còn là nơi tồn tại những tin đồn đáng sợ—về những linh hồn lang thang, về những bí ẩn chưa có lời giải đáp. Và trong số đó, có một tin đồn đặc biệt thu hút sự chú ý của Nut:
"Có một bà lão sống trong khu phố cũ, nơi mà ánh đèn đường không bao giờ chiếu đến. Bà ta có thể làm những điều không tưởng—có thể khiến người ta yêu nhau, căm hận nhau, thậm chí là ràng buộc linh hồn của hai con người mãi mãi."
Nut đã nghe tin đồn đó từ William, người bạn thân nhất của mình.
“Cậu thực sự muốn thử sao?” William hỏi, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. “Đây không phải trò đùa đâu. Nếu bị phát hiện, Hong sẽ hận cậu cả đời.”
Nut nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh. “Chỉ cần em ấy ở bên cạnh tớ, dù có hận tớ cũng được.”
William im lặng một lúc lâu trước khi thở dài. “Vậy thì cậu tự đi tìm bà ta đi. Nhưng đừng nói là tớ không cảnh báo cậu trước.”
Khu phố cũ nằm cách xa trung tâm thành phố, nơi mà những tòa nhà xiêu vẹo chen chúc nhau, tạo thành một mê cung tối tăm. Khi Nut bước vào con hẻm nhỏ, không gian xung quanh bỗng trở nên nặng nề đến lạ. Không có đèn đường, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ những cánh cửa sổ đóng kín, phát ra từ những ngọn nến lập lòe như những đôi mắt đang theo dõi cậu.
Đi sâu vào bên trong, Nut dừng lại trước một căn nhà gỗ cũ nát. Trên cửa treo một chiếc chuông đồng nhỏ, rung nhẹ mỗi khi có gió thổi qua. Cậu hít sâu, rồi mạnh dạn gõ cửa.
Không có tiếng trả lời.
Nut định quay đi thì cánh cửa bỗng kẽo kẹt mở ra, để lộ một người phụ nữ già nua với đôi mắt sắc như dao.
“Ta biết cậu sẽ đến.” Giọng bà ta khàn khàn, nhưng đầy uy lực.
Nut nuốt khan. “Bà biết sao?”
Bà lão nhếch mép cười, nụ cười khiến cậu rợn cả người. “Những kẻ tuyệt vọng như cậu… ta gặp nhiều rồi.”
Bà ta lùi vào trong, ra hiệu cho Nut bước vào.
Bên trong căn nhà nhỏ là một không gian ngột ngạt với mùi hương trầm cay nồng. Những bức tường treo đầy bùa chú, tượng gỗ, và những vật phẩm kỳ lạ mà Nut chưa từng thấy.
Bà lão ngồi xuống trước một chiếc bàn gỗ phủ đầy bụi, rút ra một lá bùa màu đỏ thẫm, trên đó có những ký tự đen kỳ lạ được vẽ bằng mực.
“Cậu muốn gì?” Bà ta hỏi, dù đã biết trước câu trả lời.
Nut siết chặt nắm tay. “Cháu muốn một lá bùa. Một lá bùa yêu.”
Bà lão nhìn cậu chằm chằm, rồi bật cười khẽ. “Cậu có biết cái giá của bùa yêu không?”
Nut cắn môi, nhưng không lùi bước. “Bất cứ giá nào.”
Bà ta cười nhạt, rồi đặt lá bùa lên bàn. “Đây là bùa liên tâm. Một khi kích hoạt, nó sẽ ràng buộc linh hồn của cậu với người đó. Ban đầu, cậu ta sẽ bắt đầu nghĩ đến cậu nhiều hơn, rồi dần dần cảm thấy không thể sống thiếu cậu. Nhưng nếu cậu ta phát hiện ra và tự tay hủy nó… hậu quả sẽ khôn lường.”
Nut nhìn chằm chằm vào lá bùa. “Phải làm sao để kích hoạt?”
“Viết tên người đó bằng máu của chính cậu. Sau đó, vào lúc nửa đêm, đốt lá bùa dưới ánh trăng và gọi tên người đó ba lần.”
Nut cầm lá bùa lên, cảm giác nó như một vật thể sống đang run rẩy trong tay cậu.
“Cậu có chắc chắn muốn làm điều này không?” Bà lão hỏi lần cuối.
Nut hít một hơi thật sâu. “Chắc chắn.”
Đêm hôm đó, Nut ngồi trong phòng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bàn tay đang run nhẹ của cậu. Trước mặt cậu là một chiếc bát sứ trắng, lá bùa đỏ nằm ngay giữa lòng bát.
Cậu lấy dao, rạch một vết nhỏ trên ngón tay, để giọt máu nhỏ xuống lá bùa.
Tên của Hong hiện lên, đỏ tươi như vừa được viết bằng mực máu.
Nut không do dự nữa. Cậu châm lửa.
Ngọn lửa xanh kỳ lạ bùng lên, nuốt chửng lá bùa. Cậu thì thầm:
“Hong Pichetpong… Hong Pichetpong… Hong Pichetpong…”
Ngọn lửa đột ngột bùng lên mạnh mẽ, rồi tắt ngúm, để lại một làn khói mỏng bay ra ngoài cửa sổ.
Trong khoảnh khắc đó, Nut cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Một cơn gió lạnh quét qua, khiến toàn thân cậu nổi da gà.
Không có gì khác thường xảy ra.
Nut nhếch môi, có chút thất vọng. Có lẽ tất cả chỉ là trò bịp bợm.
Cậu đứng dậy đi ngủ, không hề biết rằng, ở một nơi khác trong thành phố, Hong bất chợt tỉnh giấc.
Ngực cậu thắt lại, tim đập nhanh một cách khó hiểu. Một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng, như thể có ai đó đang gọi tên cậu.
Cảm giác này… Là gì vậy?
------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro