Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 2

Nguồn Zhihu:

https://www.zhihu.com/market/paid_column/1464599849466912768/section/1515679794407010304

_______________

4.

Hôm đó ở sân bay, tôi do dự nhìn Âu Lâm và người phụ nữ kia bước lên xe, còn mình thì trở về nhà với tâm trí vô vọng. Tôi không ngừng tự an ủi mình, có lẽ bọn họ chỉ là người thân hoặc bạn bè mà thôi.

Dù Âu Lâm chưa từng quá giới hạn với tôi nhưng chúng tôi cũng đã ngủ cạnh nhau không ít lần, chắc chắn sớm muộn gì anh ta cũng sẽ quay về.

Tôi vội vã đi tắm, trang điểm kỹ càng và mặc bộ đồ ngủ theo phong cách mà Âu Lâm yêu thích. Tôi còn cẩn thận đốt nến thơm và chuẩn bị một chai rượu vang đỏ để chờ anh ta đến.

Nhưng tôi đã uống hết cả chai rượu vang rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Âu Lâm. Gọi điện cho anh ta thì vẫn chỉ có âm thanh lạnh lẽo "Người nhận không liên lạc được" vang lên trong điện thoại. Tôi tự hỏi liệu có phải lúc này Âu Lâm đang triền miên bên người phụ nữ đó, giống như khi anh ấy ở cạnh tôi hay không?

Khi trời vừa hửng sáng, cuối cùng tôi cũng không thể kiên nhẫn thêm nữa, bèn khoác chiếc áo khoác gió bên ngoài đồ ngủ của mình, cũng không quên bỏ bùa yêu vào trong túi và tìm đến nhà Âu Lâm.

Tôi bấm chuông cửa như đ.iên, khi Âu Lâm ra mở cửa và nhìn thấy tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ chán gh.ét và khó chịu "Sao cô lại đến đây?"

Tôi có cả ngàn vạn câu hỏi muốn hỏi Âu Lâm, hỏi anh ta tại sao lại bỏ rơi tôi rồi đi cùng một người phụ nữ khác. Hỏi ả đàn bà đó có gì hơn tôi, chẳng lẽ ký ức trước đây anh chỉ xem như không khí hay sao. Nhưng mọi thứ cứ như mắc trong cổ họng, khiến tôi không thể thốt lên lời.

Đúng lúc đó, người phụ nữ kia xuất hiện đằng sau lưng anh, cô ta đang thắt đai áo ngủ và trầm giọng nói: "Ai đến vậy anh?"

Mặt Âu Lâm căng thẳng, anh ấy trừng mắt nhìn tôi "Mới hửng sáng ra cô đến nhà tôi làm cái gì? Nếu có vấn đề về công việc thì sao không để đến công ty mà nói?"

"Đừng hung dữ như vậy." Người phụ nữ lên tiếng với giọng ngọt ngào.

Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú của cô ta, dù chưa trang điểm vẫn xinh đẹp và đầy sức sống. Còn gương mặt tôi sớm đã bị dày vò, ngày càng trở nên vàng vọt và xanh xao, khiến tôi cảm thấy trống rỗng.

Âu Lâm không chờ tôi trả lời, anh nắm tay người phụ nữ rồi lập tức đóng sầm cửa lại.

Tôi cầm chặt túi vải đựng bùa yêu và chậm rãi đưa tay vào, sờ sờ tấm da rắn thô ráp, loang lổ. Tôi nhớ lại hình ảnh con rắn vùng vẫy trong đau đớn khi bị lột da mà không khỏi rùng mình. Giống hệt như tình cảnh bây giờ của tôi vậy.

Tôi liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cuối cùng hạ quyết tâm và gọi cho chị Mâu. Khi vừa đến nhà chị Mâu thì thấy chị ta đang chuẩn bị đi làm, tôi biết mình không thể trì hoãn thêm nữa, bèn nắm chặt tay chị ta cầu xin "Chị giúp em đi! Em muốn hạ Bùa Ngải sâu tầng đó."

Chị Mâu sửng sốt, hỏi tôi là muốn bỏ bùa ai. Tôi không giấu nữa mà kể hết mọi chuyện, bắt đầu từ ngày đầu tiên dùng bùa yêu với Âu Lâm, sau đó hình như anh ta đã gặp được tình yêu đích thực, và tấm bùa đã không còn hiệu nghiệm nữa.

Mặt chị Mâu tối sầm lại, chị ta nhìn tôi chằm chằm rồi nói:

"Một khi dùng Bùa Ngải cũng sẽ như dùng thuốc phiện, nó sẽ khiến cô không thể quay về cảm xúc bình thường được nữa. Ai lại không thích có một người đàn ông sẵn sàng phục tùng mình cả về thể xác lẫn tinh thần cơ chứ."

Chị Mâu có vẻ không đồng ý, tôi phải nài nỉ van xin hết lần này đến lần khác, cho đến khi tôi gần như quỳ xuống thì chị ta mới nói:

"Nhưng cái giá phải trả sẽ rất đắt, cô bằng lòng không"

"Miễn là cả đời này Âu Lâm chỉ yêu mình tôi, dù có phải đánh đổi cái gì tôi cũng chấp nhận." Tôi tuyệt đối không thể để mất anh ta nữa, chỉ cần kết hôn với Âu Lâm thì những thứ khác đâu có đáng là gì?

Có lẽ đúng như chị Mâu đã nói, người bị bỏ bùa thì sẽ bị bùa yêu chi phối, nhưng chính kẻ hạ bùa cũng không thể nào thoát ra được.

Chị Mâu nghĩ ngợi một hồi rồi mới nói rằng tôi đã từng nhỏ máu xuống bùa yêu nhưng vẫn không hiệu quả. Vậy thì cách duy nhất là dùng một thứ gì đó chung giữa tôi và Âu Lâm để làm dẫn, và đó phải là đứa con chung của chúng tôi.

Tôi liền chán nản lắc đầu, tôi và Âu Lâm mới quen nhau hơn một tháng, còn chưa đi quá giới hạn thì làm sao có con được chứ?

"Không phải là bây giờ." Chị Mâu hít sâu một hơi rồi bảo "Nếu cô thực sự thành tâm thì tôi có thể giúp, nhưng trong tương lai thì cô sẽ phải thực hiện lời hứa này. Khi nào cô mang thai thì sẽ phải giao đứa bé đó cho "hàng đầu sư" để làm bùa."

Tôi hơi do dự trong lòng, vì dù sao đó cũng là đứa con ruột thịt của tôi cơ mà. Nhưng nếu như tôi từ chối thì chắc chắn sẽ không có được tình cảm của Âu Lâm nữa. Thậm chí anh ta có thể sẽ đuổi việc tôi để lấy lòng cô người yêu mới, làm sao tôi có thể chấp nhận điều này!

Chị Mâu nhìn tôi với ánh mắt thâm thúy, và chị ta hướng dẫn tôi chuẩn bị những thứ cần thiết. Phải dùng đồ lót của Âu Lâm, sau đó lấy một giọt máu, một sợi tóc của anh ta, rồi đem tất cả đến nhà chị Mâu vào ban đêm.

Chị ta sẽ nhờ "hàng đầu sư" làm cho bùa yêu có hiệu lực trở lại, cho đến khi Âu Lâm và tôi có con thì phải trao đứa trẻ đó để làm bùa. Nếu dùng huyết thống của chúng tôi để làm dẫn thì nó sẽ như một sợi dây ràng buộc, khiến cho Âu Lâm sẽ chỉ yêu mình tôi và không bao giờ thay lòng đổi dạ.

Rời khỏi nhà chị Mâu, tôi trở về nhà mình và lục tung cả phòng ngủ, cuối cùng cũng tìm được một ít đồ lót mà Âu Lâm chưa kịp đem đi. Cả trên chiếc lược trong phòng tắm cũng lưu lại một ít tóc của Âu Lâm, tôi gỡ từng sợi và đặt chúng ngay ngắn trên khăn giấy.

Sau đó tôi đến công ty để tìm Âu Lâm và hẹn anh ta ở quán cà phê cạnh công ty. Âu Lâm đã đưa cho tôi một cái thẻ "Đây là phí chia tay, đủ để cô sống trong một khoảng thời gian mà không cần đi làm. Sau khi cô nghỉ việc thì tôi sẽ yêu cầu chị Mâu trả thêm cho cô 3 tháng lương nữa."

Ta cầm lấy tấm thẻ rồi gật đầu: "Được!"

Khi Âu Lâm với tay để lấy ly cà phê, tôi giấu cây kim và nhân lúc anh ta không để ý, liền lén đâm vào mu bàn tay của anh ta.

Anh ta kêu lên một tiếng, tôi vội cầm chiếc khăn tay đã chuẩn bị sẵn để lau sạch máu trên bàn tay. Tuy nhiên, Âu Lâm tỏ vẻ chán gh.ét trước sự đụng chạm của tôi, anh lập tức hất tay tôi ra và bảo "Hôm nay cô đến công ty, bàn giao công việc sau đó nộp đơn xin nghỉ đi. Cái gì nên nói và cái gì không nên nói, trong lòng cô hẳn phải biết rõ chứ nhỉ?"

Tôi cầm chiếc khăn tay dính máu rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Khi trở về công ty, tôi đến thẳng văn phòng của Âu Lâm, người quản lý ngăn tôi lại và nói rằng anh ta đang họp. Nhưng khi người phụ nữ kia đến thì có thể tùy ý đi vào bên trong mà không ai dám ngăn cản, Âu Lâm cũng bỏ công việc sang một bên rồi ngồi dỗ dành cô ta.

Bọn họ chẳng ngại bày tỏ ân ái nơi đông người, khiến cho mấy group chat của công ty náo động một hồi. Tôi chua xót nghĩ đến trước đây khi còn ở bên cạnh tôi, lúc nào Âu Lâm cũng lén lút như ăn trộm chỉ sợ bị kẻ khác nhìn thấy.

Yêu và không yêu, hóa ra sự khác biệt lại lớn đến như vậy.

Tôi phá bỏ lớp phòng ngự cuối cùng của mình và hạ quyết tâm, chiều hôm đó tôi xin nghỉ việc rồi lang thang bên ngoài phố như một bóng ma, chờ đến khi chị Mâu tan sở thì đến thẳng nhà chị ta.

5.

Chị Mâu đưa tôi đến một căn phòng nhỏ và hơi ngột ngạt, cửa sổ đều bị bịt kín bằng ván gỗ. Ở giữa sàn nhà là một cái bàn nhỏ, thoạt nhìn thì giống như bàn thờ để luyện ngải. Tôi cứ tưởng sẽ có thêm vài "hàng đầu sư" khác đến để thi thuật, nhưng cuối cùng lại chỉ có mình chị Mâu

Tôi ngồi xuống và lấy ra những thứ mà chị Mâu đã dặn trước. Chị Mâu bỏ tất cả vào một cái bát có chứa đầy những thứ kỳ lạ, sau đó dùng đồ lót của Âu Lâm quấn chặt vào một hình nhân thế mạng, rồi nhúng hình nhân vào cái bát, còn cần thận buộc từng sợi tóc của Âu Lâm lên đầu hình nhân đó.

Bằng cách này, hình nhân thế mạng đã có cả máu và tóc của Âu Lâm.

Chị Mâu bảo tôi lấy chiếc bùa yêu ra, tôi đã đeo nó trong suốt hơn 1 tháng, và ngày nào cũng đều đặn nhỏ lên đó 3 giọt máu tươi. Máu tôi đã thấm vào trên tấm da rắn loang lổ.

Chị ta tháo chiếc túi vải bên ngoài ra, rồi cởi dây buộc đang quấn quanh tấm da rắn. Chị cầm chiếc đồng hồ của Âu Lâm mà tôi từng dùng lọn tóc của mình buộc lại trước đây, sau đó đeo đồng hồ lên hình nhân thế mạng.

Cuối cùng là dùng da rắn bọc tất cả lại, rồi cố định bằng một cây kim bạc dài bằng ngón tay.

Chị ta rắc lên bùa một vài thứ bột kỳ lạ, sau đó lẩm nhẩm một vài câu thần chú gì đó rồi đưa tấm bùa cho tôi. Hình nhân thế mạng của Âu Lâm giống như bị cả con rắn nuốt chửng khiến tôi cảm thấy kinh hãi, nhưng tôi vẫn nghe lời chị Mâu và ôm chặt nó trong lòng.

Chị Mâu tiếp tục niệm những câu thần chú khó hiểu, đôi lúc sẽ bảo tôi nhỏ máu của mình lên hình nhân, trong lúc đó phải lẩm nhẩm đọc tên của Âu Lâm.

Trong khi tôi ôm con búp bê, tôi luôn cảm giác tấm da rắn như chuyển động, có đôi lúc nó trơn bóng và như muốn quấn lấy cánh tay tôi. Thậm chí tôi còn nghe được tiếng rắn xè xè văng vằng bên tai.

Cảm giác đó ngày càng chân thực, tôi cảm thấy như có con rắn đang bò trên tay tôi, sau đó chậm chạp trườn khắp cơ thể mình. Chị Mâu niệm chú càng nhanh thì con rắn vô hình đó lại càng siết chặt hơn.

Ngay khi tôi cảm thấy mình sắp bị con rắn đó siết cổ, bỗng chị Mâu đột ngột ngất lịm đi. Con rắn vô hình đó lập tức biến mất, tôi bàng hoàng nhưng không dám bước lại xem, vì tôi sợ chỉ cần mình cử động thì bùa sẽ mất hiệu lực.

Một lúc sau, cuối cùng thì chị Mâu cũng tỉnh lại, chị ta tỏ vẻ mệt mỏi và nói với tôi:

"Lần này anh ta gặp được tình yêu đích thực nên suýt nữa thì tôi đã thất bại, giờ cô về được rồi, đừng quên những gì đã hứa với tôi. Nên nhớ đây chỉ là kế sách tạm thời, cô phải mau chóng có con rồi dùng đứa trẻ đó để làm bùa thì mới linh nghiệm."

Chị ta nhìn tôi ẩn ý "Tôi sẽ cho cô một ít thuốc để dễ đậu thai, cô cũng phải tiến thêm một bước với Âu Lâm thì mới nhanh mang thai đứa nhỏ."

Tôi giữ chặt hình nhân thế mạng đang bị quấn trong tấm da rắn, rồi hỏi tiếp theo tôi phải làm gì.

"Cô cứ để dưới giường là được, mau về đi, có thể Âu Lâm đang chờ cô đấy."

Ngay khi tôi nghe thấy câu này, tất cả những lo lắng trước đây đều biến mất trong tích tắc.

Tôi vội vàng mở cửa định đi ra ngoài. Nhưng đúng lúc đó thì tôi nhìn thấy một chiếc hộp gỗ kỳ lạ bên cửa sổ, trên thân hộp có 2 lỗ nhỏ. Thoạt nhìn thì chỉ là chiếc hộp bình thường, nhưng trong hộp bỗng phát ra tiếng xè xè đầy q.uỷ dị, giống như có thứ gì đang chuyển động bên trong.

"Mau đi đi." Chị Mâu chỉ nhìn lướt qua chiếc hộp rồi vẫy tay, ra hiệu cho tôi nhanh trở về.

Nhưng tôi cảm nhận cái thứ trong hộp đó ngày càng chuyển động nhiều hơn.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến Âu Lâm thì trong lòng tôi lại tràn đầy phấn khích và kích động. Lúc tôi về đến nhà thì cũng đã 10h đêm, nhưng nhìn trước cửa nhà mình không một bóng người thì bỗng chán nản tột độ.

Tôi sờ sờ bùa yêu trong túi rồi tự an ủi rằng có thể nó chưa có hiệu lực nhanh được như thế. Tay tôi hơi run rẩy, phải bốn năm lần tôi mới nhét được chìa vào ổ khóa.

Khi tôi vừa đẩy cửa vào, bất chợt có một bàn tay nắm lấy tôi một cách thô bạo, tôi giật mình muốn hét lên khi ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc.

Âu Lâm ôm chặt tôi rồi đóng cửa lại, anh tựa lưng vào cửa rồi nhìn tôi không ngừng thở dốc.

Tôi hơi sững sờ một hồi, anh ta lấy chìa khóa nhà tôi từ lúc nào vậy?

"Hôm nay anh đưa thẻ ngân hàng cho em, em thấy hài lòng không?" Âu Lâm lên tiếng hỏi, tay anh vẫn ôm chặt lấy tôi.

Chiều nay tôi xin nghỉ việc rồi dùng thẻ ngân hàng của Âu Lâm để mua sắm. Thực sự là số dư bên trong thẻ rất nhiều, ngay cả khi anh ta có đá tôi thật thì tôi cũng chẳng thiệt hại gì.

"Anh đến đây là vì hối hận, muốn em trả lại tấm thẻ đó?"

Tôi trìu mến nhìn Âu Lâm và muốn hôn anh ấy.

Âu Lâm tránh đi, nhìn tôi chằm chằm và nói, "Em có vui khi anh lấy tiền để đuổi em đi không?"

Nhưng ngay sau đó anh ta lại gầm gừ: "Sau này em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó nữa!"

Trong lòng tôi chợt dâng trào một niềm sung sướng, tôi muốn dỗ dành anh ta, nhưng Âu Lâm lại lao vào tôi đ.iên cuồng như một con thú dữ, anh không nhẹ nhàng, không dịu dàng và giống như đang muốn trừng phạt tôi.

Còn tôi thì chỉ bất lực nhìn Âu Lâm xé toạc lớp ngụy trang đầy dục vọng của mình, mồ hôi lấm tấm trên trán anh và cả một khoảng lưng ướt đẫm. Đó là một đêm khó chịu nhưng đáng nhớ, mãi cho đến khi anh ta gục đầu bên người tôi, tiếng 2 trái tim đập liên hồi phát ra trong đêm tối, lúc đó tôi mới hiểu thế nào là tâm ý tương thông.

Khi chuông báo thức vang lên thì Âu Lâm vẫn không để tôi rời đi, anh ôm chặt tôi như thể không còn điều gì quan trọng hơn thế nữa. Tôi nhắc khéo bảo anh ta phải đi làm, nhưng anh ta lại trầm giọng "Sếp và vợ sếp thì muốn nghỉ hôm nào mà chẳng được."

Tôi ngượng ngùng một lúc, vì quá mệt mỏi nên lại chìm vào giấc ngủ sâu. Lúc tôi mở mắt ra thì đã tối muộn, Âu Lâm đưa tôi đi ăn tối rồi đề nghị tôi chuyển đến sống ở nhà anh ta.

Tôi giả vờ vô ý nhắc đến người phụ nữ trước đây, Âu Lâm dường như nhớ ra điều gì đó, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt. Bỗng nhiên Âu Lâm ôm chặt lấy tôi và nói "Anh chỉ là sa ngã nhất thời mà thôi, em sẽ tha thứ cho anh chứ?"

Rồi anh ta vội vàng nói "Anh sẽ xử lý tất cả những việc này để em không phải phiền lòng. Em đợi anh qua đón em nhé".

Sau đó anh định bước ra ngoài, nhưng tôi bỗng chợt nhớ ra chuyện chiếc chìa khóa, bèn lên tiếng hỏi anh ta làm sao có thể vào được trong nhà .

"Anh đợi em rất lâu mà em không trở về, cho nên anh gọi bảo vệ, nói là bạn trai của em, rồi đưa chứng minh thư và nhờ người ta mở khóa hộ."

"Hôm qua anh rất nóng lòng, dường như mỗi phút chờ đợi đều khiến anh cồn cào đến phát đ.iên. Anh chỉ muốn vào trong cảm nhận hơi thở của em, để xem em còn ở lại căn phòng ấy không."

Âu Lâm nói xong thì cúi người hôn tôi: "Thu dọn hành lý và đợi anh đến đón."

Sau khi anh ta đi khỏi, tôi đóng cửa và lôi ra chiếc túi đựng bùa yêu và để nó dưới giường mình. Bây giờ hình nhân thế mạng không còn đáng sợ như hôm qua nữa, tôi thích thú ôm nó trong lòng thật chặt.

Điện thoại "ting" một tiếng, trên màn hình hiện lên tin nhắn của chị Mâu: Đừng quên những gì cô đã hứa.

Lúc đó tim tôi như đông cứng lại ngay lập tức, nhưng cuối cùng tôi cũng tự an ủi bản thân mình. Chỉ cần kết hôn với Âu Lâm thì sau này tôi cũng sẽ có những đứa trẻ khác thôi, bỏ đi một đứa con thì có làm sao chứ?

Chỉ là lúc đó, tiếng rắn xè xè q.ủy dị lại xuất hiện và văng vẳng bên tai tôi.

6.

8 giờ tối, Âu Lâm lái xe đến đón tôi, anh giúp tôi thu dọn hành lý và mang theo những thứ cần thiết.

Cứ như vậy, cuối cùng tôi cũng đã chuyển đến nhà của anh ta. Tôi lén mang theo bùa yêu vào trong túi, nhân lúc Âu Lâm không để ý thì dán nó bên dưới vạt giường trong phòng ngủ.

Ngày hôm sau, Âu Lâm dẫn tôi đến công ty, anh ta cũng không ngại bày tỏ tình cảm của mình trước mặt mọi người. Đồng nghiệp vây quanh hỏi tôi cái này cái kia, có người tỏ vẻ ngưỡng mộ, nhưng cũng có kẻ đá xéo tôi là hồ ly tinh chuyên đi mị hoặc đàn ông.

Nhưng tôi chỉ mỉm cười và lắng nghe, trong lòng luôn có cảm giác ngọt ngào.

Trong khoảng thời gian sau đó, Âu Lâm thật sự là yêu chiều tôi hết mực. Anh ta vì tôi mà nặng lời với một số đồng nghiệp, thậm chí còn sa thải một người khác vì cố tình gây hấn với tôi.

Từ sau ngày đó, mọi người không gọi tôi là Ôn Bân như trước, mà kính cẩn gọi là "Chị Ôn". Ngoại trừ Âu Lâm và chị Mâu, hầu như tôi cũng không còn ai để nói chuyện phiếm trong công ty nữa,

Âu Lâm quả thực đối với tôi rất tốt, đúng như lời mà chị Mâu đã nói, là phục tùng cả về thể xác lẫn tinh thần. Mỗi tuần tồi đều đến nhà chị Mâu để dùng thuốc, vì chị ta bảo thuốc này sẽ nhanh giúp tôi có con với Âu Lâm.

Một tháng sau khi tôi chuyển đến nhà Âu Lâm, anh ngỏ ý muốn đưa tôi về gặp bố mẹ đã định cư ở Thái Lan để bàn chuyện cưới xin. Nếu có con vào lúc này thì việc kết hôn sẽ dễ bàn bạc hơn, dù bố mẹ anh ta có không vừa mắt với tôi thì cũng sẽ không tùy tiện từ chối.

Vậy nên không cần chị Mâu phải thúc giục, tuần nào tôi cũng đến nhà chị ta để dùng thuốc.

Chỉ là càng đến đó nhiều lần hơn, tôi lại càng cảm thấy có thứ gì đó đang nằm trong chiếc hộp bên dưới cửa số. Thứ đó chuyển động ngày càng dữ dội, thậm chí còn va vào thành hộp tạo nên những âm thanh lạch cạch, lạch cạch.

Chị Mâu biết rằng tôi đang nhìn vào chiếc hộp, nhưng chị ta cũng chưa bao giờ giải thích bất kỳ chuyện gì.

Vào tháng thứ ba tôi và Âu Lâm ở bên nhau, cuối cùng thì kỳ kinh nguyệt của tôi cũng không đến, tôi mua que thử thai thì quả thật là đã có con. Khi Âu Lâm phát hiện ra chuyện này, anh ta vui sướng đến mức ôm chầm lấy tôi và hôn tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Âu Lâm, và chợt thấy có chút tội lỗi. Số phận của đứa trẻ này đã được định trước là chỉ còn đường chết.

Chị Mâu cũng từng nói rằng chị ta sẽ có cách để khiến Âu Lâm chấp nhận mất đi đứa con, việc tôi phải làm đó là cố gắng nuôi lớn bào thai trong bụng.

Bởi vì tôi đang mang thai nên Âu Lâm cẩn thận hết sức có thể, anh ta không cho tôi đến công ty nữa, đồng thời còn thuê một bảo mẫu và một lái xe riêng. Dù là đi chơi hay sinh hoạt thì cũng đều sẽ có người giúp đỡ, đây quả thực là thời gian hạnh phúc nhất đời tôi, giống như một câu chuyện cổ tích vậy.

Khi tôi mang thai được hai tháng, bạn đại học của tôi trước đây là Cố Vân Trạch và Tần Họa kết hôn, hầu như những người bạn cũ khác đều tham dự. Khi tôi đến đám cưới thì gặp được Châu Kim, một đàn anh kỳ lạ và có thói quen nuôi rắn làm thú vui trong ký túc xá.

Trước đây tôi ở cùng phòng với Ngũ Thư Dao. Khi chúng tôi đến thăm anh ấy thì đã đủ chết khiếp trước những con rắn kỳ dị mua được ở chợ đen.

Tôi nghe nói Châu Kim và Ngũ Thư Dao giờ đã kết hôn, hôm nay 2 người họ cũng đến và đang ngồi cạnh nhau. Châu Kim nhìn thấy tôi thì hơi chau mày, anh ta cúi đầu nói gì đó với Thư Dao, Ngũ Thư Dao ngẩng đầu nhìn tôi, cũng lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng vẫn mỉm cười chào tôi như bình thường.

Tôi vốn không có thiện cảm với Ngũ Thư Dao, vì cô ta sinh ra trong gia đình giàu có và được yêu chiều hết mực. Sau khi bố mẹ cô ta mất trong một vụ tai nạn xe hơi thì kết hôn với đàn anh Châu Kim và được anh ta che chở, thậm chí mẹ chồng cũng rất tốt tính, không gây khó dễ với cô ta bao giờ.

Cuộc sống của cô ta quá thuận lợi, còn tôi phải đánh đổi bao nhiêu chuyện để cố gắng giành giật những thứ không thuộc về mình, một cuộc đời như vậy thật mệt mỏi biết bao.

Ngay sau đám cưới, Ngũ Thư Dao bất ngờ đến bắt chuyện với tôi "Cậu có thai à?"

Tôi nhớ là cô ta lấy chồng được 2 năm mà vẫn chưa có con, nên miễn cưỡng gật đầu "Đúng rồi, nhưng làm sao cậu biết?"

Tôi mới mang thai được hai tháng nên bụng chưa có nhô lên, hầu như không thể nhìn thấy được.

Ngũ Thư Dao hơi do dự rồi quay đầu nhìn Châu Kim. Tôi bật cười trào phúng, cô ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải nhìn sắc mặt đàn ông mà sống như vậy?

Ngũ Thư Dao thấy Châu Kim gật đầu, cô ta liền nói nhỏ với tôi: "Cậu bị hạ Bùa Ngải rồi."

Khi tôi nghe từ "Bùa Ngải", toàn thân lập tức đông cứng lại, lòng bàn tay cũng trở nên lạnh lẽo.

Tôi quay lại nhìn Ngũ Thư Dao, sau đó hướng theo ánh mắt của cô ta và nhìn về phía Châu Kim. Tôi chợt nhớ ra Châu Kim trước đây cũng học về bùa chú, mấy vấn đề này chắc anh ta cũng am hiểu đôi chút.

Nhưng tại sao anh ta lại bảo tôi bị bỏ bùa, rõ ràng tôi mới là kẻ đi hạ bùa người khác cơ mà?

Nghĩ đến đây, tôi thở phào nhẹ nhõm "Không thể nào! Mấy cái Bùa Ngải đó chỉ là truyền thuyết, sao cậu lại tin là thật được?"

Ngũ Thư Dao nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm, rồi cúi đầu thì thầm "Châu Kim nói thủ thuật để hạ bùa cậu rất lợi hại, cách hạ bùa cũng rất kỳ quái nên cậu mới không cảm nhận được. Cho nên anh ấy bảo tớ đến để "đánh thức" cậu."

Ngũ Thư Dao nhìn thấy tôi đang mơ hồ thì nói tiếp "Châu Kim nói với tớ một chuyện, những kẻ đi săn đôi khi không biết mình mới chính là con mồi. Không chỉ trong cuộc sống mà cả chuyện tình cảm cũng như vậy."

"Những chiêu thức kỳ lạ chính là cách để kẻ hạ bùa lấy được vật dụng cá nhân của con mồi, còn khiến con mồi tự mãn và đắc ý, như vậy sẽ che đậy chân tướng thực sự của kẻ đang đứng đằng sau."

Khi nghe đến đây, tôi chỉ cảm thấy đầu mình như bị nổ tung, tôi ngước lên nhìn đôi mắt kiên định của Ngũ Thư Dao.

"Cậu trở về suy nghĩ đi, xem là cậu đã bỏ bùa người ta, hay chính cậu mới là người bị bỏ bùa."

Cô ta đưa điện thoại về phía tôi: "Thêm WeChat của tớ vào, nếu cần gì thì cứ liên lạc. Mọi người ở cùng thành phố nên giúp đỡ nhau nhiều hơn."

Khi tôi nghe những lời của cô ta, tôi cảm thấy như có âm thanh ầm ầm trong đầu mình, và sau đó dường như là tiếng rít và tiếng kêu xè xè của một con rắn.

Đúng lúc đó, tài xế riêng của Âu Lâm bỗng nhiên đi vào và dẫn tôi ra bên ngoài. Khi tôi chuẩn bị rời khỏi đám cưới thì thấy Ngũ Thư Dao vẫn đứng đó và nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, cuối cùng là lắc đầu cười khổ.

Bỗng nhiên tôi thấy một người bạn khác - Châu Di đang mặc váy phù dâu màu đỏ để chụp ảnh với mọi người. Bên cạnh là một phù rể cũng mặc đồ màu đỏ tươi, lông mày rậm và đôi mắt hơi híp lại, anh ta nhìn thấy tôi thì bất giác cau mày, tay nắm thành nắm đấm như thể đang siết chặt một thứ gì đó.

Khi anh ta nắm chặt bàn tay, tôi lại nghe tiếng rắn kêu xè xè, giống như âm thanh đau đớn khi chúng bị cố định trên thớt và bị lột đi lớp da.

"Chị Ôn, anh Âu nhờ tôi đưa chị về, ở đây nhiều người sẽ không tốt cho em bé."

Người tài xế kéo tôi đi khi thấy tôi đứng im không nhúc nhích. Tôi quay lại nhìn anh ta đang siết chặt cánh tay mình, và cả vẻ mặt lo lắng khi nãy nữa.

Không phải anh ta vẫn đang ở trên xe sao, hôm nay tại sao lại vội vàng dẫn tôi đi như thế.

Tôi chợt nhớ tới lời nói của Ngũ Thư Dao khi nãy: Đôi khi thợ săn là con mồi, còn những kẻ tưởng như vô hại, không biết gì mới chính là kẻ săn mồi thực sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: