PHẦN 1
Nguồn Zhihu:
https://www.zhihu.com/market/paid_column/1464599849466912768/section/1515679794407010304
_______________
1.
Trong đợt team building của công ty, cuối cùng tôi đã được gặp lại người sếp mà tôi đã phải lòng hơn một năm.
Người đàn ông ấy tên là Âu Lâm. Dù đã có 1 đời vợ, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng gì đến khí chất chững chạc, phong độ ngời ngời của một vị Giám đốc như anh ta.
Buổi team building hôm đó mọi người sắp xếp hành lý xong xuôi, tôi cùng vài đồng nghiệp nữ khác tụ tập ở phòng chị Mâu để nói chuyện phiếm.
Trong công ty chúng tôi, chị Mâu là một người phụ nữ trưởng thành và có tài chính ổn định, là kiểu "đại tỷ" của mọi người. Vì tính chị ta ấm áp, hòa đồng nên hầu như ai cũng yêu quý.
Hôm đó chị Mâu nói với chúng tôi, chị ta vừa từ Thái Lan về và biết được một loại bùa yêu làm từ cổ thuật, có thể khiến người ta yêu mình như chết đi sống lại.
Chỉ cần dùng một vật dụng cá nhân của đối phương để làm bùa, sau đó cắt một lọn tóc của bản thân và quấn quanh vật đó.
Tóc mai quấn quýt, ái tình vấn vương, dùng bùa càng lâu thì sẽ càng khiến đối phương chìm sâu vào đoạn tình cảm này, cuối cùng sẽ không thể nào thoát ra được nữa.
Và thứ quan trọng nhất của bùa yêu đó là da rắn, vì rắn là loài vật tượng trưng cho dục vọng và quyến rũ. Dù không tự mình lột da thì cũng phải chứng kiến cảnh lột da rắn từ đầu đến cuối, trong lúc đó phải lẩm nhẩm đọc tên của đối phương trong lòng.
Cuối cùng là dùng tấm da rắn để bọc lại tất cả những thứ trên, cho vào một túi bùa và mang theo bên người. Nếu cảm thấy ngại thì để dưới gối hoặc gầm giường cũng được, nhưng hiệu quả sẽ không tốt bằng.
Và một điều mà người hạ bùa yêu tuyệt đối không được phạm phải, đó là không được để bùa bị ánh sáng rọi vào.
"Khi dùng bùa yêu thì tình cảm đã không còn đơn thuần nữa, nên nếu nó bị phơi bày ra ánh sáng thì sẽ mất hết công dụng." Chị Mâu cố tình nhấn mạnh điều này.
Chúng tôi liền bật cười, rồi hỏi chị ta đã từng dùng loại bùa đó chưa. Chị Mâu không trả lời mà nhìn tôi "Thử đi, rất hiệu nghiệm đấy!"
Tôi không biết tại sao, nhưng có cảm giác ánh mắt chị ta nhìn tôi đầy ẩn ý.
Vào bữa tối hôm ấy, Âu Lâm chu đáo mang đồ ăn và rót nước uống cho chúng tôi. Lòng tôi hơi xao động và nghĩ đến bùa yêu trong lời chị Mâu nói, trong lúc tôi lơ đãng thì đã lỡ tay đổ cả ly nước lên người Âu Lâm.
Tôi giật mình rồi lúng túng không biết xử lý thế nào. Nhưng Âu Lâm cũng không nói gì, cởi áo khoác ra rồi cười bảo "Đừng lo, cứ thoải mái đi, không cần xem tôi như một ông chủ hà khắc ở trên công ty. Nhưng mà Ôn Bân này, cô phải giặt cái áo khoác này cho tôi đấy."
Đây là vì anh ta sợ tôi xấu hổ, nên đã đưa một cái thang để tôi xuống.
Tôi nhìn nụ cười của Âu Lâm và cảm thấy tim mình như thắt lại. Tôi làm việc trong công ty này hơn một năm, và đã đi công tác với Âu Lâm 3 lần.
Lần đầu tiên, tôi giả vờ uống say ôm anh ta không buông, cố ý muốn giữ anh ta ở lại phòng mình.
Lần thứ 2, tôi cố tình mặc một độ đồ ngủ quyến rũ, rồi qua phòng anh ta để mượn sạc điện thoại.
Lần thứ 3, tôi giả bộ yếu ớt như mình đang có chuyện buồn để anh ta phải ở lại an ủi tôi, tôi đã mượn cơ hội đó ôm chặt lấy cánh tay và tựa vào lòng anh ta rất lâu.
Nhưng lần nào Âu Lâm cũng rất giữ phép tắc, không bao giờ vượt quá giới hạn, và thậm chí từ chối rất lịch sự để không làm tôi khó xử.
Anh ta càng như vậy, lại càng khiến tôi yêu anh ta đến phát điên lên được.
Gần đây tôi phải đi công tác để ký hợp đồng với một khách hàng lớn, tôi có ý muốn nhờ Âu Lâm đi cùng, nhưng anh ta lấy lý do bận để từ chối. Có lẽ anh ta đã nhìn ra được ý đồ của tôi và không muốn cho tôi một tia hy vọng nào nữa cả.
Tôi tìm được chiếc đồng hồ của Âu Lâm trong túi áo khoác, đây là cái đồng hồ mà hầu như hôm nào cũng thấy anh ta đeo.
Tôi cầm đồng hồ trong tay rồi bất giác nghĩ về bùa yêu mà chị Mâu nói, bây giờ dù có thật hay không thì tôi cũng phải thử, nếu không tôi sẽ chẳng bao giờ có thể chạm tới Âu Lâm được nữa.
Tôi vội vàng kiếm cớ ra ngoài để giặt áo khoác, sau đó tìm đến một quán ăn có bán món thịt rắn. Tôi vào nhà vệ sinh, cắt ra một lọn tóc của mình và quấn chặt vào dây đeo đồng hồ.
Tôi chọn mua một con rắn và nhờ đầu bếp của quán ăn lột da nó hộ tôi. Trong lúc đó, tôi lẻn ra bếp sau, nhìn chằm chằm vào người đầu bếp đang giết con rắn, rồi dùng dao xẻ thịt và lột da nó ra từng chút, từng chút một. Tôi vừa chăm chú quan sát vừa không ngừng niệm tên của Âu Lâm trong lòng.
Bình thường tôi khá sợ rắn, đặc biệt là khi nhìn thấy con rắn vẫn còn sống nhăn và đang bị cố định trên thớt. Người đầu bếp từ từ lột lớp da khiến nó ngọ nguậy, vùng vẫy trong đau đớn.
Thậm chí đuôi rắn còn xoắn lại một vòng, khiến tôi có cảm giác ngột ngạt như bị chính con rắn đó quấn quanh người làm tôi không thể nào thở nổi.
Cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể nhớ là mình đã trốn trong nhà vệ sinh của quán ăn, tim tôi đập thình thịch như trống, tay run bắn lên và cố gắng bọc chiếc đồng hồ trong tấm da rắn.
Mặt trong của da rắn mịn màng và hơi dính, còn mặt ngoài là lớp da vừa dày vừa loang lổ, còn có những vảy rắn xù xì khiến đầu ngón tay tôi đau buốt.
Sau khi quấn xong, tôi dùng dây buộc chặt tấm da rắn lại rồi cho vào túi vải màu đen đã chuẩn bị trước. Sợ cơ thể mình bị ám mùi, tôi cố tình xịt thật nhiều nước hoa để át đi mùi t.anh tưởi của máu rắn.
Trên đường trở về khách sạn, tôi cũng đem áo khoác của Âu Lâm đến tiệm giặt khô, lúc tôi giải quyết mọi chuyện xong xuôi thì cũng đã là nửa đêm.
Nhưng khi tôi trở lại khách sạn thì bỗng nhìn thấy Âu Lâm đang hút thuốc ở cửa phòng tôi. Anh ta đã 36 tuổi, nhưng vì tập gym thường xuyên nên vẫn có cơ bắp, cả vóc dáng cũng khá ưa nhìn.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh ta dập điếu thuốc trên tay, rồi nói với giọng khàn đặc: "Em đã ở đâu vậy? Sao lại về muộn như thế, phụ nữ độc thân ở bên ngoài không an toàn."
Sau đó, mắt Âu Lâm hơi lóe, và anh ta xắn nửa ống tay áo ướt đẫm của mình lên:
"Tôi thấy em chưa về nên định qua xem một chút, giờ về thì tốt rồi."
Tôi nhất thời cảm thấy rất lo lắng, nhưng vẫn cầm chặt cái túi vải đựng da rắn trên tay, miệng lí nhí trả lời là không tìm được quán giặt sấy.
Anh khẽ gật đầu, nhưng không rời đi. Chúng tôi đứng nhìn nhau ngượng ngùng một hồi, rồi anh lên tiếng "Em có thấy cái đồng hồ trong túi áo của tôi không?"
Tôi ôm chiếc túi và hơi bối rối:
"Anh làm mất rồi à? Hay để tìm xem nó có bị rơi trong phòng của em không."
"Cùng được, vào phòng tìm xem." Âu Lâm chậm rãi đi tới, tựa vào cửa, ra hiệu cho tôi mở cửa phòng ra.
Đương nhiên là anh ta không thể tìm được cái đồng hồ đó ở phòng tôi, tôi hơi cúi đầu và bảo có thể nó đã bị rơi ở nhà hàng trong bữa tiệc tối.
Nhưng Âu Lâm đã ngồi trên giường và nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm, anh cứ ngồi đó và nhìn tôi rất lâu, sau đó đột ngột nắm lấy tay tôi "Hôm nay tôi đã đi tìm em khắp nơi."
"Anh..." Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt lưu lại trên người anh, chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Âu Lâm chậm rãi cúi đầu "Khi không tìm thấy em, tôi đã nhớ em đến phát điên lên được."
Tim tôi lại hẫng một nhịp, giống như có một tia đắc ý và mãn nguyện xẹt qua trong lòng.
Đêm đó Âu Lâm ngủ lại phòng tôi, nhưng cả đêm chúng tôi hầu như không chợp mắt được. Trời vừa sáng thì có tiếng đồng nghiệp nói chuyện ngoài hành lang, Âu Lâm giật mình và bừng tỉnh giấc ngay lập tức.
Anh ta quay qua nhìn tôi với khuôn mặt bối rối, sau đó như hiểu ra chuyện gì, ánh mắt bỗng trở nên ngạc nhiên và khó hiểu.
Tôi đang chưa biết nên giải thích thế nào thì Âu Lâm đã đứng dậy, mặc quần áo vào và lạnh giọng nói: "Chuyện này tôi sẽ giải thích sau. Trong thời gian team building thì cô đừng có nói lung tung."
Sau đó anh ta rời đi ngay lập tức, cũng không hiểu điều gì khiến anh nóng lạnh thất thường như vậy.
Khi tôi đi lấy quần áo thì phát hiện túi vải đựng bùa yêu đã bị rơi xuống rèm cửa, túi bị hở ra một nửa và bị ánh sáng ban mai chiếu vào.
Tôi nhớ đến lời chị Mâu nói không được phép để bùa yêu ra ngoài ánh sáng, nếu không thì sẽ mất hết công dụng. Tôi lại nghĩ đến sự thay đổi của Âu Lâm, nhất thời không nghĩ ra điều gì, liền cầm lấy túi vải và ôm chặt nó vào ngực.
2.
Tôi cố gắng nén lại cảm giác sợ hãi trong lòng, mang theo chiếc túi vải đựng bùa yêu bên người và cố xịt thêm nước hoa để át đi mùi t.anh tưởi. Sau đó tôi trang điểm nhẹ nhàng và xuống sảnh để ăn sáng.
Âu Lâm đang vui vẻ trò chuyện với những đồng nghiệp khác. Khi tôi vừa bước vào thì chị Mâu vẫy tay gọi tôi lại đó ngồi, còn Âu Lâm lại cúi đầu giả bộ như không nhìn thấy. Cảm giác bị bỏ rơi khiến trái tim tôi căng thẳng, tôi thậm chí còn không nuốt nổi miếng đồ ăn nào.
Đến giờ ăn tối, tôi chủ động ngồi cạnh Âu Lâm, nhưng anh ta lại cố tình đổi chỗ ngồi để tránh tôi. Các đồng nghiệp khác nhìn tôi trào phúng, càng khiến cho tôi cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đào cái lỗ để chui xuống đất.
Vào buổi tối, tôi đi lấy lại chiếc áo khoác và gõ cửa phòng Âu Lâm, nhưng anh còn không thèm mở cửa. Nhưng tôi biết rõ là anh ta đang ở trong phòng! Cuối cùng anh chỉ nhắn đúng 1 tin nhắn: Treo áo lên cửa.
Lần này anh ta còn thờ ơ, xa cách hơn so với trước đây. Tôi vừa định rời đi thì chị Mâu bước ra từ phòng đối diện "Tìm Giám đốc Âu à?"
Tôi chỉ vào chiếc áo khoác treo trên cửa, chị cười với tôi và nói: "Ở lại đây ăn khuya với tôi đi."
Sau khi dùng bữa xong, tôi dè dặt hỏi chị Mâu là nếu bùa yêu bị ánh sáng chiếu vào thì sẽ như thế nào.
Chị Mâu nhấp một ngụm canh rồi suy nghĩ một chút "Nếu chỉ đơn giản là bùa yêu bị ánh sáng rọi vào thì còn có thể khắc phục. Nhưng nếu thứ tình cảm đen tối đó bị phơi bày thì không thể cứu vãn được nữa."
Rồi chị ta nhìn tôi đầy ẩn ý "Sao hỏi kỹ vậy, cô muốn hạ bùa ai à?"
"Chỉ là tò mò mà thôi." Tôi cúi đầu và lẩm bẩm, "Nhưng nếu như vậy thì phải làm gì mới có hiệu lực trở lại?"
Chị Mâu suy nghĩ một lúc rồi bảo "Dùng máu tươi. Bỏ bùa thực ra là một chuyện dựa vào tình cảm của con người, nên nếu cô kiên trì thì vẫn có thể cứu vãn được. Mỗi tối trước khi đi ngủ cô châm kim vào ngón tay, rồi cho chảy 3 giọt máu vào bùa, vừa nhỏ máu vừa lẩm nhẩm tên người đó là sẽ phát huy tác dụng."
Tôi liền hỏi "Chị Mâu, sao chị hiểu rõ về mấy chuyện bùa ng.ải như vậy?"
"Haha, tôi không chỉ biết về bùa yêu, mà mấy thứ bùa khác cũng cần phải biết một chút. Nếu không thì làm sao công việc thuận buồm xuôi gió được."
Chị Mâu rút khăn giấy, lau miệng rồi cười khúc khích.
"Khi còn trẻ tôi không mê tín cho lắm, nhưng đến một độ tuổi nào đó mới thấy chuyện tâm linh có ích như thế nào."
Tôi bất giác gật đầu.
Tôi quay về phòng và tháo chiếc túi vải đã mang cả ngày bên người ra, sau đó cẩn thận mở dây buộc. Tấm da rắn bị dính nước hoa, tạo nên một thứ mùi hương kỳ dị tỏa ra trong không khí.
Tôi quan sát một lúc, rồi nén lại nỗi sợ hãi, vội vã đi đun một nồi nước sôi để khử trùng cây kim, sau đó châm lên ngón tay mình và nhỏ máu lên tấm da rắn. Mỗi một giọt máu rơi xuống là một lần tôi niệm tên Âu Lâm trong lòng.
Giọt máu đỏ tươi rơi trên tấm da loang lổ, sau đó biến mất ngay lập tức, như thể nó đã bị thấm vào, rồi hòa làm một với chiếc bùa yêu từ da rắn.
Sau khi làm xong thì mồ hôi tôi đã túa ra đầm đìa, ướt đẫm cả một mảnh áo. Tim đập bình bịch như trống dồn, tôi còn không dám nhìn thêm mà vội bọc nó lại trong túi vải.
Trong lòng tôi đã nghĩ, nếu lần này có thể thành công thì chắc chắn tôi sẽ mang cái bùa này theo bên mình cả đời.
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa đều đặn. Sợ bị phát hiện nên tôi vội vàng vén tấm ga trải giường lên, sau đó đặt túi vải đựng bùa xuống bên dưới gối. Sau khi sắp xếp xong xuôi thì tôi mới ra mở cửa phòng.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Âu Lâm ngẩng đầu lên, nhíu mày thật chặt và nhìn tôi chằm chằm.
Tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi căng thẳng đến mức thở dốc rồi ngước nhìn Âu Lâm.
Anh ta đẩy tôi vào phòng, đưa tay ra khép cánh cửa sau lưng và đóng sầm lại.
Âu Lâm ôm tôi vào lòng và hôn lên mắt tôi, anh nói với giọng mệt mỏi nhưng đầy mãn nguyện, "Ngủ đi."
Anh ôm tôi thật chặt và cọ vào cổ tôi, vừa dịu dàng lại vừa nhiệt tình như lửa. Tôi ngây ngất nằm trong lòng anh, trong đầu thầm cảm thán tấm bùa yêu đó quả thực rất hiệu nghiệm.
Cuối cùng, tôi mê man chìm vào giấc ngủ, nhưng trong giấc mơ vẫn không kìm được mà nhớ đến vẻ mặt thờ ơ, lãnh đạm của anh ta trước đây.
Khi tôi thức giấc thì đã thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Âu Lâm, anh ghé sát tai tôi nói nhỏ "Tỉnh rồi à? Em vào thay đồ đi, anh sẽ ở bên dưới chờ."
Tôi nhìn vào mắt anh và ngực lại bắt đầu rạo rực, anh cúi đầu hôn tôi lần nữa rồi mới rời đi.
Tôi cầm theo túi đựng bùa, khi đi tắm thì lặng lẽ nhỏ thêm ba giọt máu nữa lên tấm da rắn.
Trong những ngày tiếp theo, Âu Lâm hầu như luôn ở bên tôi, dù là lặn biển, đi tham quan chỗ này chỗ nọ thì anh đều theo sát tôi không rời một bước. Các đồng nghiệp khác nhìn thấy thì cười cười rồi nhìn tôi đầy ẩn ý.
Vào buổi tối, nhân lúc đồng nghiệp không để ý thì Âu Lâm sẽ lẻn vào phòng tôi. Sáng hôm sau khi anh ta rời đi thì tôi lại nhỏ máu lên tấm da rắn. Có lẽ vì đã nhỏ máu của mình quá nhiều nên tôi không còn thấy tấm da đó loang lổ hay đáng sợ nữa, mà thậm chí còn thấy có chút dễ thương.
Trước khi trở về công ty, Âu Lâm ôm chặt lấy tôi rồi hôn không ngừng "Về công ty thì công khai mối quan hệ của chúng mình nhé, anh muốn kết hôn với em."
3.
Sau chuyến teambuilding là một ngày nghỉ lễ, Âu Lâm tiếp tục đến và ở lại nhà tôi cả ngày hôm đó.
Khi quay về đi làm lại, tôi háo hức chờ từng giây từng phút để đợi Âu Lâm công bố mối quan hệ của chúng tôi.
Dù anh ta đã 36 tuổi nhưng vẫn là người đàn ông lịch lãm và nhiều tiền, phụ nữ có ý đồ với anh ta cũng không hề ít. Nếu không tuyên bố chủ quyền sớm, sợ là người này sẽ bị kẻ khác câu đi mất.
Nhưng rồi vài ngày trôi qua Âu Lâm vẫn không đả động gì đến chuyện đó, thậm chí còn cố tình tránh tôi để không bị đồng nghiệp trong công ty bắt gặp.
Nếu không phải tối nào anh ta cũng đến nhà tôi ngủ lại, thì tôi đã nghĩ những ký ức trước đó chỉ là ảo giác của riêng mình.
Vì vậy, vào mỗi buổi sáng sau khi Âu Lâm rời đi, tôi lại lặng lẽ nhỏ thêm 3 giọt máu vào bùa yêu.
Nửa tháng đã trôi qua, tôi lo lắng hỏi anh ta khi nào thì mới công bố quan hệ, bỗng nhiên anh ta vòng tay ôm tôi thật chặt, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối.
Ánh mắt này giống hệt như lần đầu tiên tôi dùng bùa yêu, và buổi sáng hôm sau anh ta tỉnh dậy thì thấy tôi nằm bên cạnh. Sự bối rối đó khiến cho tôi cảm thấy kinh hãi.
Tôi cố tình hỏi lại vài lần, Âu Lâm dường như bắt đầu cảnh giác hơn, khi anh ta quay qua nhìn tôi thì ánh mắt không còn mê đắm, dịu dàng như trước nữa mà đầy vẻ nghi ngờ. Phải, có lẽ anh ta đang nghi ngờ tại sao lại yêu đương với tôi. Tôi sợ anh ta sẽ nhìn ra điều gì đó nên không dám gặng hỏi thêm.
Hơn 1 tháng sau thì Âu Lâm phải đi công tác vài ngày, mặc dù đêm nào anh ta cũng gửi tin nhắn cho tôi, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy sự thờ ơ và lãnh đạm, như thể sự nhiệt tình trước đây đều đã biến mất.
Khi anh ta trở về thì cũng không chủ động tìm tôi, nếu tôi có gọi điện thì cũng bảo đang bận, rồi sau đó cũng không nhắn tin lại nữa.
Trong lòng mơ hồ có điều gì đó không đúng, tôi cảm thấy hình như cái bùa yêu đó đang dần dần mất đi công dụng.
Vậy nên tôi tìm cơ hội để rủ chị Mâu đi ăn tối, sau khi uống cà phê xong thì khéo léo nhắc đến vấn đề này.
Tất nhiên, tôi không nói người hạ bùa đó là tôi, chỉ bảo là có người bạn đang viết tiểu thuyết, viết đến đoạn này thì bí nên đang cần có thêm vài ý tưởng.
"Vậy sao ..." Chị Mâu khuấy cà phê "Tình cảm là vậy đấy, dù ban đầu có say mê, đắm đuối bao nhiêu thì cũng sẽ đến giai đoạn nguội lạnh."
"Hơn nữa cảm xúc đến đột ngột là do bị bỏ bùa. Ngay cả khi anh ta không thể tự thức tỉnh, thì những cảnh vật quen thuộc xung quanh cũng sẽ nhắc nhở anh ta một cách mơ hồ."
Chị Mâu lại khuấy cà phê rồi cười nhạt.
"Mà cũng có thể là do anh ta đã tìm được tình yêu đích thực. Giống như khi cô đi mua quần áo vậy, lúc đầu thì thấy cái này hoặc cái kia cũng đẹp, nhưng bỗng nhiên tìm thấy một bộ quần áo khiến cho 2 mắt cô sáng ngời, thì cô sẽ không còn muốn mua những thứ trước đó nữa."
"Vì vậy, hãy nói với bạn của cô, cách duy nhất là hãy bằng lòng với thực tại đi."
Chị ta nói xong thì nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt sắc bén, như thể chị ta biết tất cả mọi chuyện.
Nhưng tôi làm sao bằng lòng được, nếu không phải vì chuyện này thì tôi sẽ không thể biết hóa ra Âu Lâm còn có thể dịu dàng, nhu tình đến như vậy.
Nghĩ đến việc anh ta sẽ dùng ánh mắt đó để yêu thương một người phụ nữ khác, lòng tôi đã khó chịu đến mức muốn một dao giết chết cô ta.
Vì thế, ngay cả khi chị Mâu dường như đã nhìn thấu mọi chuyện, tôi vẫn giả vờ không biết và cố gắng hỏi thêm:
"Nếu cô ấy không hài lòng thì sao?"
"Vậy thì chỉ còn cách dùng Bùa Ng.ải sâu tầng hơn" Chị Mâu nhấp một ngụm cà phê "Nhưng việc đó thì phải nhờ đến "hàng đầu sư", chứ người bình thường không thể làm được, và cái giá phải đánh đổi cũng không hề rẻ."
(*降头 – hàng đầu, hay gọi là Gong Tau, mình search được là loại tà thuật ở Đông Nam Á. Người thi thuật là 降头师 – hàng đầu sư. Đọc qua thì có vẻ giống bùa ng.ải thường gọi, nên mình sẽ dịch là Bùa Ng.ải cho dễ gần.)
Tôi nghe thấy mà trong lòng sởn gai ốc, đây là một thứ tà thuật còn kinh dị, tà á.c hơn so với cả cổ thuật thông thường. Vì vậy tôi không dám chủ quan, sợ rằng nếu để người khác thi thuật thì sẽ gây ra phiền phức cho mình.
Cũng may là chị Mâu chỉ nhắc đến một câu và không nói thêm gì nữa.
Khi tôi ra về cũng đã cố liên lạc với Âu Lâm, nhưng anh ta cúp máy và chỉ nhắn đúng 1 tin "Đang họp".
Nỗi sợ hãi và day dứt trong lòng khiến tôi muốn đi tìm chị Mâu ngay lập tức, muốn nhờ chị ta tìm một hàng đầu sư để hạ Bùa Ng.ải, làm cho Âu Lâm cả đời chỉ yêu mỗi mình tôi. Nhưng chút lý trí cuối cùng đã nhắc nhở tôi không thể mạo hiểm như vậy.
Sau hơn một tháng quen nhau, tôi cảm giác như mình mới là người bị đoạn tình cảm này dày vò, ngay cả khi mơ ngủ tôi cũng sợ anh ta sẽ bỏ rơi tôi. Giống như người bị bỏ bùa không phải là Âu Lâm, mà là tôi mới đúng.
Âu Lâm lại đi công tác, tôi cố ý hỏi thăm nhân viên xem hôm nào anh ta về, sau đó đến sân bay đón để tạo bất ngờ.
Chỉ là khi tôi vừa đến thì đã thấy Âu Lâm đang ôm eo một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, 2 người họ đi bên nhau vui vẻ nói cười.
Tình yêu trong mắt anh ta nồng nàn không thể che giấu, đến mức ai nhìn vào cũng thấy được.
Khi anh ta ở bên cạnh tôi thì ánh mắt có bối rối, có dịu dàng, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt đầy nhu tình mật ý như thế này để nhìn tôi.
Trong phút chốc, tim tôi như bị sét đánh, thậm chí đầu tôi mơ hồ không còn suy nghĩ được gì nữa, tôi vô thức sờ chiếc túi vải đựng bùa yêu mà bấy lâu nay mình vẫn để trong túi quần.
Bên tai tôi chỉ lặp đi lặp lại một âm thanh duy nhất: Tôi phải tìm người hạ Bùa Ngải sâu tầng đó, tôi phải đi tìm chị Mâu, có chết tôi cũng không thể để mất Âu Lâm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro