
Chương 3 Vòng tay
Có lẽ chỉ vào giây hoặc có lẽ vài phút trôi qua, cảm giác choáng váng đột nhiên biến mất, những cơn co thắt cũng đột nhiên biến mất như thể đó chỉ là ảo ảnh.
Lúc này, Giang Thanh mở mắt ra, phát hiện sương mù đen lỳ lạ vừa mới bao phủ chặt lấy mình đã hình thành một lớp màn đen mờ ảo, bên cạnh có vài người đang đứng.
Trước khi Giang Thanh kịp nhìn kỹ, ánh mắt anh vô thức bị thu hút bởi một nơi nào đó - một đôi chân dài trắng nõn đối diện anh đặc biệt bắt mắt, và đôi tất đen cao đến đầu gối càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.
Cảm tưởng cự kỳ mỹ lệ này đột nhiên khiến anh vô cùng tò mò về người này. Ánh mắt Giamg Thanh không tự chủ được ngước lên - chiếc váy xếp ly đen dài đến đầu gối và chiếc áo sơ mi trắng càng làm người này thêm phần tinh tế. Trên ngực áo, vài dòng chữ lớn tuyệt đẹp được viền bằng chỉ vàng: Trường trung học Hoa Vũ số 1.
" Người đã xem đủ chưa?" Giọng nói trầm thấp này cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Giang Thanh. Anh sững sờ một lúc rồi mới nhận ra.
Anh nhìn vào khuân mặt của đàn ông.
Là một nhân vật vô danh ở tuyến 18, Giang Thanh tin rằng mình đã gặp rất nhiều mỹ nam mỹ nữ, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, anh vẫn sững sờ.
Với thân hình cao thẳng, đường nét sắc nét và sống mũi cao, cậu giống như một người lai và thần thái uy nghiêm.
Nhưng người này có một đôi mắt hạt nhân tuyệt đẹp, khiến cho khí chất lạnh lùng của cậu trở nên dịu dàng hơn một chút - nhưng đôi mắt đẹp này lúc này lại hơi nheo lại, trông có vẻ nguy hiểm.
Ngay cả khi mặc đồ phụ nữ, nét quyến rũ của cậu vẫn không hề thay đổi. Phải chăng đây chính là vẻ đẹp của người phụ nữ nằm ở xương cốt chứ không phải làn da? Giang Thanh thật lòng ngưỡng mộ cậu.
Không đúng... tôi là đàn ông mà.
Dù sao thì... Đây cũng không phải là chuyện anh nên nghĩ đến. Thích đồ phụ nữ hay không là quyền tự do của mỗi người.
Nhưng trong trường hợp này, hành vi của anh vừa rồi thật sự là phù hợp.
" Tôi..." Vừa định nói " Anh chàng đẹp trai, anh mặc đồ phụ nữ đẹp lắm." Giang Thanh, người có khả năng chịu đựng đàn ông giả gái, vẫn chưa kịp sắp xếp lời nói, vô thức liếc nhìn bản thân rồi buột miệng " Đệt " - cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác lạnh lẽo này là gì... Thì ra anh chàng đẹp trai này không chỉ mặc váy, mà còn mặc cả váy nữa! Vẫn là váy xếp ly, tất bắp chân đen, thậm chí còn đi giầy da trắng.
Cái này... Giang Thanh nhìn đôi giày da nữ cỡ 43 dưới chân mình, vẻ mặt phức tạp... Cả đời hắn chưa từng mặc đồ phụ nữ, không ngờ nhiệm vụ tân thủ này lại gian khổ đến vậy.
Đột nhiêm, một cảm giác sấu hổ dâng trào trong anh, và những lời anh định nói ra ngay lặp tức bị nghẹn lại.
" Ờ... chuyện gì thế này? Đây là đâu vậy? Sao, sao ai cũng mặc váy thế? thật sự rất khó chịu với một người đàn ông trưởng thành như tôi." Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt ngượng ngùng. Khuân mặt già nua đỏ bừng. Vừa nói, ông ta vừa dùng tay vỗ mạnh vào váy, cố gắng kéo nó xuống. Có thể thấy, kiểu quần áo này quả thực không phải là thứ mà người thường có thể chấp nhận.
Giang Thanh nhìn hắn với vẻ mặt đồng cảm sâu sắc, gần như cảm thấy mắt mình cay xè.
Lông chân rậm rạp, đôi tất bắp chân sắp rách, và đôi giày da nhỏ trông thật không thể chịu nổi...
" Đây là không gian ác mộng, một thế giới khác biệt với hiện thực. Có thể coi nó như một bản sao trong trò chơi. Về trang phục... tuy rằng trang phục phụ nữ không thoải mái, mọi người đều không quen, nhưng đây là bối cảnh mà hệ thống quy định, nhất định phải mặc quần áo." Nghe xong lời của người đàn ông trung niên, một người đàn ông trông có vẻ kém nổi bật hơn lên tiếng.
Anh ta nhìn mọi người với vẻ mặt bất lực nói:" Mọi người đều là lính mới phải không? Đây là lần đầu tiên các bạn tham gia nhiệm vụ ở không gian ác mộng. Chúng ta hãy tự giới thiệu nhé? Tôi là Lý Chính, ID 1123. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác và sông sót hoàn thành nhiệm vụ này."
Số lượng? Mọi người có mặt đều bối rối.
Lời nói của Lý Chính chắc chắn đã đánh thức ký ức trước đó của mọi người... Quả thực, giây trước anh vẫn còn ở trong không gian ác mộng chứng kiến cái chết của mọi người, giây tiếp theo, anh đã mặc quần áo phụ nữ và bị hệ thống ném vào trong không gian ác mộng. Bước vào nhiệm vụ thực sự có chút khó tin.
" Đàm Phi Phi, số mấy vậy? Tôi nhớ vừa rồi mình ở không gian ác ộng, chớp mắt đã đến đây... và có người chết." Đàm Phi Phi là một cô gái rất xinh đẹp, khoảng hai mươi tuổi, giọng nói rụt rè, và cô ấy rất bất an trong hoàn cảnh xa lạ này.
Hiển nhiên Đàm Phi Phi đã chứng kiến trò hề trong không gian ác mộng với Giang Thanh.
Nghĩ đến Lý Gia Minh bị gãy cổ, Giang Thanh thở dài.
" Người chết?" vẻ mặt Lý Chính tràn đầy vẻ hiểu biết, hiển nhiên đã quen với loại chuyện này." Ở không gian ác mộng, nếu không tuân thủ quy củ, hoặc làm trái yêu cầu của thần linh, rất có thể bị thần linh tiêu diệt. Nhưng chúng ta đều đã chết một lần, nên có lẽ đây cũng là một sự giải thoát."
Mọi người:... trò đùa của anh chẳng buồn cười chút nào.
" Còn một điều nữa tôi quên nhắc đến. Không gian ác mộng trước khi chúng ta đến đây chính là nơi chúng tôi gọi là trung tâm trao đổi. Nơi chúng ta đang ở hiện tại thuộc về thế giới nhiệm vụ trong không gian ác mộng
Đó là một hệ thống giới hạn và phân bổ nhiệm vụ của chúng ta. Hệ thống được gắn vào vòng đeo tay bên tay trái của các bạn. Khi chạm vào, thì có thể thấy thông tin liên quan, bao gồm nhiệm vụ và số hiệu tương ứng, mà người khác không thể thấy."
Lý Chính kiên nhẫn giải thích. Anh ta giơ tay trái lên, chỉ vào cổ tay trống rỗng của mình và nói tiếp:" Chiếc vòng tay này nhiều chức năng. Các cậu có thể từ từ khám phá. Ngay cả khi mọi người hoàn thành nhiệm vụ và trở về thế giới thực, nó vẫn sẽ luôn theo mọi người cho đến khi người chơi bị trói chết."
Một số người nhìn Lý Chính với ánh mắt cảm kích rồi lập tức kiểm tra cổ tay trái của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro