Chương 52: Cái gì gọi là tham muốn chiếm hữu?
Đề cử bài hát : Dead Leaf – BTS
CHƯƠNG 52: Cái gì gọi là tham muốn chiếm hữu?
Trong phòng, thân thể một thiếu nữ ngồi ở trên đùi chàng trai, quần áo ngổn ngang xốc xếch, bàn tay của chàng trai tràn đầy hạnh kiểm xấu sờ vào trong quần áo của thiếu nữ, di chuyển một cách chậm rãi.
"Seul à, mấy ngày nay thời gian gặp mặt của chúng ta vốn đã ít ỏi vậy mà ngày nào em cũng ở trong phòng đọc sách, những quyển sách chết tiệt này có gì hay chứ?"
Chàng trai oán giận, miệng lưu luyến trên cổ xanh ngọc của thiếu nữ, tạo ra một dấu ẩn đỏ hồng tươi đẹp.
Hai tay trắng nõn của cô chăm chú nắm chặt cuốn sách trên tay nhưng sự tình không cách nào kìm chế, chàng trai tựa hồ không thõa mãn chỉ tiếp xúc với cô đơn giản như vậy, mấy ngày nay bận rộn không kịp gần gũi với cô, cho nên Kim Nam Joon phải bắt Kim Yi Seul bồi thường đầy đủ.
Kim Nam Joon thay đổi tư thế đặt cô nằm nhoài bên cạnh bàn, gấp gáp rút quần áo chướng mắt kia đi, điều này khiến Kim Yi Seul phát giác ra ý đồ của anh, nhưng đã quá chậm, cô còn chưa ứng phó kịp thời thì đã hút vào một ngụm khí lạnh, dưới người đã bị lấp đầy bởi *** cương cứng mạnh mẽ nóng rực, bởi vì *** còn chưa ướt át hoàn toàn cho nên nơi đó nổi lên chút đau đớn.
"A...Kim Nam Joon...đừng...sẽ có người vào được..."
"Anh đã đóng cửa từ lâu rồi...."
Mê luyến va chạm, Kim Nam Joon mê mẩn thân thể của cô. Trước kia chỉ có thể nhìn được mà ăn không được, tất cả bất mãn đều hóa thành một hồi mộng an ủi lúc nửa đêm.
"Seul...Seul à...thật chặt..."
Trong nháy mắt Kim Yi Seul tỉnh táo lại đôi chút, không khỏi cười khổ, thân thể bị nhiều người động vào như thế mà vẫn còn chặt?
Kim Nam Joon hầu như không nói ra lời, thân thể của cô, yêu dã mê hoặc khiến anh phát điên, nội tâm cô gái ngọt ngào nhưng bên ngoài luôn lãnh đạm, bình thường chỉ mỉm cười hờ hững, rõ ràng có khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần như thiên sứ như thế nhưng thân thể thì lại phóng đãng không kìm chế được, cho dù anh tiến vào cơ thể cô bao nhiêu lần, lần nào cũng khiến anh chịu không nổi.
Cuồng lọan...những người đàn ông chạm qua cô...không một ai có thể quên đi được thân thể mất hồn này...thật sự là chật chội nóng bỏng...khiến người ta sung sướng đến chết đi.
Chỉ là trong nháy mắt tỉnh táo đó, Kim Yi Seul không thể chống lại được những đợt dậy sóng lan tràn trong cơ thể mình, cô không ngừng rên rỉ trầm thấp, cảm giác tuôn ra mật dịch rất nhiều bên dưới, thoải mái đến cực độ :
"Nóng quá...a...a...anh..."
Kim Nam Joon cúi đầu nhìn xuống, mật hoa ướt đẫm tràn đầy chảy xuống từ nơi hai người giao hoan, anh đánh đưa không ngừng, anh rất muốn, rất muốn...giá như có được một đứa trẻ...
Một đứa trẻ của anh và cô, chỉ dành riêng cho hai người họ, như thế sẽ làm cho cô càng yêu anh tuy rằng cô đã nói yêu anh rất nhiều lần nhưng mà anh vẫn cứ bất an, nếu như có một ngày cô lãnh đạm rời khỏi mình, anh...còn có thể bình tĩnh được không?
Kim Yi Seul bị Kim Nam Joon chiếm lấy, mỗi một giây một phút cô tựa hồ có thể cảm giác được nội tâm bất an mãnh liệt của anh, bởi vậy mỗi một yêu cầu của anh, cô chưa bao giờ cự tuyệt.
Kim Nam Joon đột ngột cúi đầu, trầm thấp nói bên tai cô :
"Tựa hồ cho tới bây giờ anh chưa nói với em điều này, thật ra lòng chiếm hữu của anh rất mạnh, nếu anh thật lòng thích một người thì anh luôn muốn ngườ đó mỗi giây mỗi phút đều luôn phải ở bên cạnh mình."
Anh không hề báo trước mà bất chợt nắm thắt lưng cô thật mạnh, bàn tay xoa đến trước ngực, thân thể cô chấn động, nghe được anh nói tiếp :
"Dĩ nhiên...cũng muốn...người đó cũng cần anh..."
....
Ở lúc còn thơ ấu, là một cô gái nhỏ với bao ước mộng vẩn vơ, tôi cũng có rất nhiều ảo tưởng.
Bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến cứu công chúa Bạch Tuyết.
Hay là tựa như Tử Hà Tiên Tử trong Đại Thoại Tây Du đã từng nói : "Ý trung nhân của ta là một vị anh hùng cái thế. Một ngày nào đó chàng sẽ xuất hiện dưới vạn chúng sinh, trên người mặc kim giáp thánh y, đạp mây bảy màu tới cưới ta."
Đã từng...tuổi nhỏ mơ mộng rất nhiều lần, lớn lên nhất định sẽ gả cho một người đàn ông hoàn hảo như cha tôi...nhưng trên thế giới này thật sự có một người con trai hoàn mỹ thực sự hay sao?
Đẹp trai? Tài giỏi? Giàu có? Yêu tôi nhiều hơn yêu bản thân mình?
Nhưng sau này lớn lên, ngẫm lại ý tưởng này thiệt buồn cười.
Những thứ đó chỉ tựa như trong đồng thoại, loại con trai đẹp như bạch mã hoàng tử, tài giỏi thông thiên như Tôn Ngộ Không là hoàn toàn không có thật.
Tuy rằng bây giờ tôi còn chưa thể tìm thấy bất kỳ người con trai nào hoàn mỹ như trong tưởng tượng, nhưng những người con trai mà tôi gặp lại tốt lắm, thực sự tốt lắm.
Mà hiện tại chàng trai trước mắt đang nhìn đôi mắt của tôi, hai tròng mắt đen láy của anh như có thể nói, lông mi thật dài khiến đôi mắt anh tựa như cánh bướm tung bay.
...Thật sự là đẹp trai đến mức làm cho người ta không thể bắt bẻ.
Kim Nam Joon, bộ não anh thông minh, nhưng tình cảm lại ngốc lắm!
Nhưng như thế mới đáng yêu, tôi yêu anh chỉ đơn giản như vậy!
....
"Em muốn đi đâu?"
Kim Nam Joon nghiêng người nằm ở bên cạnh Kim Yi Seul, nhìn cô chật vật bò xuống giường, bàn tay giữ eo cô lại, thanh âm mang theo ý cười :
"Em muốn làm gì? Anh sẽ giúp em, với tốc độ hiện tại của em thì có tới sang năm cũng không xuống giường được."
"..."
Cô quay đầu, bưng vẻ mặt ảo não nhìn anh :
"Giường này rất mềm, lưng em không quen, thiệt tình là không có biện pháp ngủ..."
Kim Nam Joon nghe vậy, lưu luyến buông tay ra, vẻ mặt thất vọng nằm trên giường, sau đó cởi nút áo sơ mi của mình thật chậm rãi, lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện dưới lớp sơ mi trắng, đường nét rõ ràng khiến người xem mặt đỏ tim đập.
"...Anh cởi quần áo làm gì, tối nay anh có lịch trình, không chuẩn bị đi sao?"
Cô chỉnh lại quần áo xốc xếch, nhanh chóng bò xuống giường, bước chân nhỏ chạy tới cửa, muốn mở cửa đi ra ngoài hít thở không khí, nhưng cho dù đã cố hết sứa mở ra nhưng cánh cửa vẫn không động đậy, đây là có chuyện gì?
"Anh, cửa không mở được!"
Cô khẩn trương hô.
Kim Nam Joon đã cởi bỏ áo sơ mi, trên thân trần chỉ mặc độc một chiếc quần jean dài, hai tay khoanh sau đầu làm gối nằm ở trên giường lớn mềm mại, dây nịch quần rời rạc tán ra, tựa như chỉ cần kéo một chút cũng có thể bị tháo ra ngoài.
Kim Yi Seul cố gắng chuyển tầm mắt sang chỗ khác không nhìn anh dụ dỗ, thanh âm tràn đầy ý vị thâm trường của anh thản nhiên truyền đến :
"Cửa mở không được? Cũng tốt, vậy thì đây chính là ý trời nha!"
...Ý trời? Cũng tốt? Làm sao mà tốt chứ?
Ý trời cái quỷ gì, hoàn toàn không tốt, cực kỳ không tốt!
"Seul!"
Không biết khi nào Kim Nam Jjoon đã đi tới phía sau Kim Yi Seul, cả người cô nhào vào trên cửa, anh ôm cô từ phía sau, hai tay nắm chặt eo cô, trên cơ thể nửa trần của anh dán sát vào sau lưng cô, chiếc áo mỏng manh trên người cô không cách nào ngăn cản được đoàn lửa nóng trong ngực anh.
"Em không biết là bộ dáng hiện tại của em mê người biết bao nhiêu sao? Toàn thân em đều đang nói với anh : làm em."
"...Anh...vô liêm sỉ!"
Hai tay cô vô lực tựa trên cửa, khuôn mặt xấu hổ vùi ở hai tay, thanh âm nhỏ có thể so với muỗi.
Anh cúi đầu hôn vành tai cô, Kim Yi Seul chỉ cảm thấy cả mặt nóng lên, vành tai tê tê dại dại, một cảm giác vui mừng kỳ diệu theo vành tai truyền khắp toàn thân.
Khoảng cách giữa cô và ván cửa rất gần, mà cả người anh thì rõ ràng đều dán sau lưng cô, nhẹ nhàng nâng áo cô lên, thân thể bên dưới chiếc áo rộng thùng thình đều bị anh nhìn tất cả không xót chút gì :
"Em thật đẹp, Seul à!"
Anh thấp giọng nói.
Không có một người đàn ông nào sẽ cảm thấy người phụ nữ dưới thân mình không đẹp.
Mặt Kim Yi Seul rất nóng, cô căn bản không dám quay đầu lại nhìn anh, chỉ là không có lại chống cự hành động anh làm.
Kim Nam Joon tựa như chiếm được ám chỉ, tay dày rộng thon dài chậm rãi di chuyển theo sau eo nhỏ của cô, xoa lên bộ ngực mẫn cảm của cô.
Cô ngẩng đầu, hai tay chống trên cửa vô lực rớt xuống, Kim Nam Joon nhẹ nhàng đẩy hai tay cô ra, kéo cô vào trong lòng.
Anh xoay mặt cô lại, cưng chiều nâng niu, hai tay nhẹ nhàng chơi đùa vỗ về ngực mềm mại, hai chân Kim Yi Seul cơ hồ đều sắp đứng không nổi.
Tay anh chậm rãi rời khỏi ngực cô đi xuống phía dưới, lướt qua eo nhỏ mảnh khảnh, nhấc làn váy lên, tựa hồ cảm thấy phiền phức, anh kéo khóa kéo làm cho váy ngắn trượt xuống.
Kim Yi Seul chợt thấy hơi lạnh, cô cơ hồ gần như khỏa thân ở trước mặt anh.
"Em biết không? Mỗi đêm không có em, tất cả đều lạnh lẽo!"
Một tay Kim Nam Joon vỗ về ngực cô, một tay thì thăm dò xuống phía dưới, cô theo bản năng ngăn trở tay anh, nhưng anh tựa hồ có dự kiến trước, dùng một tay khống chế tay cô.
"Mỗi khi không thấy được em, anh chỉ có hai sự lựa chọn : là chỉ nhớ em và rất nhớ em. Nhưng khi gặp được em rồi, anh lại có hai lựa chọn : tưởng muốn làm em và rất muốn làm em. Hiện tại sao? Anh lựa chọn cái cuối cùng.
"A..."
Tay anh không hề báo trước xâm nhập vào nơi bí mật của cô khiến cô trở tay không kịp chỉ có thể rên thành tiếng. Anh thở có chút dồn dập trầm thấp, đầu anh tựa trên vai cô, khiêu gợi vuốt ve da thịt tinh tế của cô, loại cảm giác tê tê ngứa ngứa này như gia tăng thêm sắc thái mờ ám dưới thân, Kim Yi Seul thống khổ cắn môi, gắt gao cào sau lưng anh.
Kim Nam Joon tựa hồ không cảm thấy đau, hung hăng đặt cô ở trong lòng mình, dây nịch lành lạnh dán lên thân mình lửa nóng của cô, thô cứng chạm vào cô, cô không thoải mái đẩy đẩy anh, Kim Nam Joon hiểu rõ, nên trực tiếp kéo dây nịch, cởi bỏ quần dài.
Động tác này chẳng qua là trong nháy mắt, đến khi cô hiểu được đã xảy ra chuyện gì tiếp theo, cả người mình đã bị anh đè ở trên cửa, vật thô cứng của anh đang ma xát vào *** bí ẩn của cô.
Kim Yi Seul thở nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn anh, anh mở to đôi mắt đen láy nhìn cô, trong mắt xinh đẹp ảnh ngược ra khuôn mặt đáng yêu mê người lại quyến rũ dị thường của cô vào giờ phút này. Cô vội vàng muốn quay mặt đi nhưng đột nhiên bị anh vươn người một chút, vật cứng kia đã sớm trượt vào mật thất bí mật ướt át.
Cô rên lên một tiếng, anh thở hào hển, ôm cả người cô vào trong lòng, thân thể cả hai thiếp hợp chặt chẽ.
"Anh yêu em."
Anh thấp giọng nói ở bên tai cô, tiếng nói giàu từ tính tê tái lòng người, cô ngây người một chút.
Anh không ngừng ra vào, hôn hôn cổ cô, chậm rãi nói :
"Anh thật sự yêu em, yêu lòng dạ hẹp hòi cùng tính tình đáng ghét bướng bỉnh của em, yêu lời nói thô tục của em, cũng yêu sự vô tình của em...cho dù em ở cùng người khác cũng không sao, cho dù em hôn người khác, nói lời yêu thương với người khác cũng không sao, anh đều có thể rộng lượng tha thứ, bởi vì anh thật sự yêu em."
Đó là một loại cảm giác rất khó hình dung, giống như trái tim bị thiếu một khối đã được lấp đầy, động sâu bí mật kia bởi vì được anh lắp đầy chỗ trống mà càng thêm thoải mái sung sướng, đi ra đi vào, xuất xuất nhập nhập, bất luận là tiếng va chạm phát ra vang dội hay tiếng anh ngâm khẽ trầm thấp, tất cả đều làm thần hồn cô điên đảo.
"A...a..."
Trong miệng cô kìm không được rên lên, Kim Nam Joon trực tiếp ôm lấy cô, vì phòng ngừa cô ngã xuống nên đành phải đem hai chân cô triền quanh eo mình, đi một bước lại một bước về phía giường lớn, trong ánh mắt mang theo sắc thái xâm chiếm.
"Em..."
Cô muốn nói gì đó nhưng vừa nằm xuống đã bị anh hôn, mà nơi đó của anh chưa từng rời khỏi cơ thể cô, anh ra vào không ngừng làm cho cô có lời muốn nói cũng đều biến thành thanh âm rên rỉ.
Cô chịu không nổi ôm lấy sau lưng anh, cảm giác đầu ngón tay của mình xẹt qua bả vai anh, lưu lại một vết xước đỏ hồng, nhưng ánh mắt anh không hề chớp chút nào, tốc độ chuyển động càng ngày càng nhanh.
"Bảo bối."
Hai vai anh khiêng chân cô lên, cô mở hai mắt mê mang ra nhìn anh, anh tiến gần sát cô, nhẹ nhàng nói :
"Đây là dục vọng chiếm hữu, là tham muốn giữ lấy, em biết chưa? Đó cũng chính là anh muốn làm em và em chỉ có thể bị anh làm."
Cô bị động tác điên cuồng của anh khiến sống lưng đau, loại khoái cảm mãnh liệt này khiến cô không thể không bị anh thần phục, cô chỉ muốn nói...tuy rằng tuổi Kim Nam Joon không lớn nhưng phương diện này...vì sao lại thuần thục như thế?
Ở thời khắc cuối cùng, Kim Yi Seul chỉ có thể suy yếu chôn trong ngực Kim Nam Joon, tham lam hô hấp, quanh quẩn trong không khí là hương vị của anh, cô lâm vào giấc ngủ nặng trĩu.
Thế nhân có câu : "Ôn nhu hương, anh hùng trủng." thật không sai chút nào. Ôn nhu hương, là nấm mộ của anh hùng. Anh hùng một khi tương ngộ mỹ nhân lập tức biến thành kẻ tầm thường, mỹ nhân một khi tương ngộ anh hùng lập tức biến thành họa thủy.
Ở thời điểm trước khi cô mất đi ý thức, chỉ có thể nghe được tiếng cười gợi cảm khàn khàn kia của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro