Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40 : Ngọt ngọt ngào ngào

Đề cử bài hát : For you (Moon Lovers OST) – Chen & Baekhyun

CHƯƠNG 40 : Ngọt ngọt ngào ngào

Tối đó BTS bay đi Nhật, trước khi đi Kim Yi Seul còn có chút không nhẫn bị một đám người ôm tới ôm lui, dặn đi dặn lại làm cô sắp mau phiền chết. Cũng chỉ là không gặp một ngày, bọn họ làm như thể là sẽ đi mười năm vậy?

Chỉ là khi đối diện Jung Ho Seok, cô vẫn  rất cứng nhắc, không cách nào đối xử tự nhiên với anh như trước đây. Những người khác cũng bắt đầu nhận ra sự khác thường giữa Kim Yi Seul và Jung Ho Seok, nhưng tất cả bọn họ đều im lặng không ai có ý định chọc phá tấm màn mỏng này.

Chờ tất cả các thành viên đều quyến luyến rời khỏi, Kim Yi Seul thở phào đóng cửa, đưa tiễn một đám người ồn ào đi khỏi, xem ra hôm nay là có không gian yên tĩnh ôn bài rồi.

Bỗng điện thoại trên tay đổ chuông. Nhìn dãy số người gọi đến là Kim Myung Hee, Kim Yi Seul nghi hoặc, không biết lý do Kim Myung Hee đột nhiên gọi cho cô vào giờ này.

"Myung Hee à, cậu tìm tớ có việc gì vậy?"

Kim Yi Seul nhấc máy nghe, liền hỏi.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói ồn ào của Kim Myung Hee :

"Ngày mai học xong cậu nhớ đến phòng khám của mẹ tớ đấy, không phải hôm nọ đã dặn cậu rồi hả? Chẳng lẽ cậu quên?"

"A, thật xin lỗi, dạo này bận rộn chuyện thi cử nên tớ quên mất."

Cô có cuộc kiểm tra tâm lý cách ba tháng một lần tại phòng khám của mẹ Kim Myung Hee, nhưng vì dạo này bận rộn, cô cũng quên bẵng đi mất.

"Được rồi, biết ngay là cậu sẽ quên mà, mẹ tớ vì sợ như vậy nên mới bảo tớ nhắc cậu."

Kim Myung Hee lớn tiếng căn dặn.

Kim Yi Seul buồn cười, nói tiếng cảm ơn, sau đó mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Cô đi vào trong phòng, lâm vào trầm tư. Dạo gần đây cô thấy tâm lý mình rất ổn định, mong là kết quả ngày mai sẽ tốt đẹp.

Chiều hôm sau, sau khi kết thúc bài kiểm tra triết học, Kim Yi Seul vội vã rời khỏi trường, bắt xe buýt đến một phòng khám tâm lý ở Gangnam. Đây là phòng khám tư nhân của mẹ Kim Myung Hee, đồng thời cũng là bác sĩ điều trị tâm lý cho Kim Yi Seul.

Vừa bước vào cửa, nữ nhân viên lễ tân dường như đã được dặn dò trước, mỉm cười dịu dàng đưa Kim Yi Seul đến cửa phòng làm việc của bác sĩ Kim.

Kim Yi Seul gõ cửa một cái, nghe âm thanh từ tốn từ trong phòng vang lên :

"Mời vào!"

Kim Yi Seul mở cửa bước vào, nhìn thấy người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng ngồi trước bàn làm việc, lễ phép mỉm cười :

"Xin chào, bác sĩ Kim!"

Kim Yeon Hee thấy Kim Yi Seul như vậy, buồn cười mắng :

"Được rồi, không cần giả vờ, cháu mau vào đi!"

Kim Yi Seul cười tươi nhẹ nhàng bước vào trong, cử chỉ quen thuộc thân thiết :

"Cô, hôm nay Seul đến báo cáo đây!"

Kim Yeon Hee bĩu môi đi đến rót một ly nước lọc cho Kim Yi Seul, trách :

"Cô nghe Myung Hee nói là cháu đã quên mất buổi hẹn của chúng ta."

Kim Yi Seul nghe vậy, xấu hổ lấp liếm :

"Cô cũng biết là gần đây cháu đang trong kỳ thi cuối kỳ cơ mà!"

Kim Yeon Hee dường như quá hiểu tính tình của Kim Yi Seul, chỉ khẽ buồn cười lắc đầu bất đắc dĩ.

"Được rồi, mau ngồi xuống, hôm nay chúng ta không trò chuyện, làm một bài test. Cô cũng muốn biết dạo gần đây cháu thay đổi như thế nào!"

Kim Yeon Hee nhu hòa nói, sau khi thấy Kim Yi Seul gật đầu, nghiêng người rút một tập hồ sơ từ bên cạnh ngăn kéo bàn, sau đó lấy một cây bút từ bên túi áo trắng, đưa cho Kim Yi Seul.

Kim Yi Seul ngồi một bên rất là nghiêm túc viết, mỗi lần xem gặp đề mục khó khăn, cô đều sẽ suy tư tự hỏi, sau đó mới đặt cây bút viết xuống mặt giấy.

"So với ba tháng trước, tốt hơn rất nhiều, dường như cô thấy cháu đã bắt đầu rút khỏi giai đoạn trầm cảm?"

Đây là sau khi Kim Yi Seul đem tờ giấy nộp lại cho Kim Yeon Hee, ở vài phút sau, Kim Yeon Hee nói kết quả đánh giá.

Bởi vì trong lòng cũng đã mơ hồ có dự cảm, cho nên Kim Yi Seul không quá kinh ngạc kết quả này.

Kim Yeon Hee chậm rãi nói :

"Kỳ thật trên thế giới này mọi người đều có bệnh, chẳng qua là do trình độ bệnh trạng bất đồng, có nặng có nhẹ, có nhanh có chậm. Thật ra cô đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng sẽ điều trị lâu dài cho cháu bởi vì tình hình trước kia của cháu quá nghiêm trọng. Chỉ là thật không nghĩ hiện tại lại có chuyển biến tốt đẹp như vậy. Cháu không còn lạm dụng thuốc chứ?"

Tâm tình Kim Yi Seul buông lỏng rất nhiều, cô mở miệng :

"Cháu đã dừng uống được một đoạn thời gian rồi, ít ra cũng đã được nửa năm."

Kim Yeon Hee gật đầu, ngón tay gõ xuống bàn, khẽ cười nói :

"Đúng vậy, cô còn lo cháu sẽ không bỏ được mà lợi dụng đến thuốc quá nhiều, Tuy uống thuốc có thể kìm chế bệnh tình cháu tái phát, nhưng đó chỉ là một loại nhân tố kích thích thần kinh, loại vật này sẽ làm cháu bị nghiện, về sau càng khó từ bỏ. Nhưng hiện tại xem ra tính tự chủ của cháu rất cao."

Dừng một chút, Kim Yeon Hee ôn hòa hỏi :

"Cô có nghe Myung Hee nói vài chuyện, nghe nói cháu đang yêu? Bạn trai cháu là một idol?"

Kim Yi Seul cũng không giấu giếm, mỉm cười gật đầu :

"Đúng vậy, ngay cả cháu cũng không tin được chính mình lại có thể mở lòng..."

Kim Yeon Hee đẩy đẩy mắt kính, gật đầu nói :

"Đôi khi tình yêu cũng là một liều thuốc chữa trị, nhìn hiện tại xem ra nó đã thay đổi cháu theo một hướng tích cực."

"...Hơn nữa...cô còn nhìn ra, cháu đang thực sự hạnh phúc."

Kim Yi Seul sửng sốt, ký ức không hẹn nghĩ về bọn họ, nhất thời vô ý thức nở một nụ cười. Kim Yeon Hee thấy vậy bật cười, khẽ lắc đầu :

"Aigoo, xem ra đứa trẻ này đang lâm vào tình yêu cuồng nhiệt sao?"

Kim Yi Seul đỏ mặt cúi đầu. Thật mất mặt, làm sao cô có thể sơ ý lộ ra nụ cười ngu ngốc đó trước mặt một chuyên gia tâm lý như Kim Yeon Hee chứ.

"Được rồi, bệnh án của cháu đang phát triển theo hướng tốt đẹp, lần tái khám sau, cô mong rằng sẽ nhận được kết quả càng hoàn mỹ hơn một chút. Cháu hiểu chứ? Tương lai nếu cháu chọn con đường y học, trở thành một bác sĩ cần phải có thần kinh vững vàng và không có bệnh án."

Trước khi rời khỏi, Kim Yeon Hee không quên nhấn mạnh điều quan trọng nhắc nhở Kim Yi Seul. Kim Yi Seul có đầy đủ tố chất để kế thừa cha mẹ mình, nhưng ngoài ý muốn tâm lý của cô lại xảy ra chút vấn đề, những thứ này sẽ là sự cản trở cho tương lai của cô sau này.

Kim Yi Seul nghiêm túc gật đầu tiếp thu, cô đương nhiên biết, trước kia chính mình dường như quá trầm mê vào thế giới của bản thân, để cho tâm lý bản thân tự phát triển ra một nhân cách vặn vẹo. Hiện tại thì tốt rồi, Kim Yi Seul tin tưởng chính mình có thể làm được.

Tối đó BTS vừa đến Fukuoka đã bay vào diễn tập cho buổi fanmeeting. Các fan đã xếp hàng trước nơi tổ chức từ rất sớm và cực kỳ đông, nhìn sơ qua không ai nghĩ đây là một buổi fanmeeting mà hẳn là một buổi concert với quy mô cực lớn.

Đến buổi chiều, các fan lần lượt vào chỗ. Khi các thành viên cùng nhau xuất hiện, tiếng hoan hô rít gào của các fan hâm mộ vang lên ầm ĩ như muốn banh nóc sân vận động. Bên trong loại không khí náo nhiệt này, buổi fanmeeting của BTS ở Nhật cũng chính thức bắt đầu.

Nhìn bên dưới khán đài, trong màn đêm tràn ngập, một biển đại dương mang ánh sáng trắng lấp lánh tựa như những viên kim cương, lại tỏa sáng như các vì sao trên trời, đó chính là niềm kiêu ngạo và tự hào của họ, các ARMY Bomb. Từ những cây lightstick le que không đến vài trăm, nay đã phát triển thành một đại dương to lớn. Thật sự làm người ta xúc động, hãnh diện nhưng cũng nghẹn ngào.

Buổi fanmeeting tiến hành rất thuận lợi, cả nhóm có thể trò chuyện cùng fan hâm mộ Nhật Bản dù tiếng Nhật của họ không giỏi nhưng các thành viên vẫn cố gắng dùng những từ ngữ ngắn mà mình hiểu biết để sử dụng ngôn ngữ Nhật trong suốt quá trình và rất hạn chế dùng tiếng Hàn. Điều này khiến các ARMY Nhật rất cảm động và càng ra sức ủng hộ bọn họ.

Sau khi trò chuyện, cả nhóm có biểu diễn một số ca khúc quen thuộc trong album mới, kể cả phiên bản ballad của «Boy In Luv», «Danger»,« I Need U». Đáng chú ý nhất là Min Yoongi còn nhảy bài «PPAP» nổi tiếng của Piko Taro. Điều này khiến các fan vô cùng kích động và la hét ầm ĩ.

Trải qua buổi fanmeeting, các fan Nhật có thể tiếp xúc và thấu hiểu hơn về BTS. Cho nên khi thông báo buổi fanmeet kết thúc, rất nhiều fan tiếc nuối không muốn ra về.

Buổi fanmeeting đầu ở Fukuoka đã hạ màn cực kỳ viên mãn.

Chờ đến giữa đêm, các thành viên mới có thời gian trở về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi. Bởi vì đến rạng sáng mai bọn họ sẽ phải bay về Hàn quốc lập tức chuẩn bị cho buổi fanmeeting ở Gocheok Sky Dome. Đây cũng là buổi fanmeeting cực kỳ quan trọng và đánh dấu một bước tiến lớn của nhóm, cho nên tất cả mọi người đều vô cùng coi trọng.

"A, nhớ Seul quá đi mất, không biết em ấy đã ngủ hay còn thức."

Kim Tae Hyung cầm điện thoại nằm lăn lộn trên giường, đang buồn rầu không biết có nên gọi cho Kim Yi Seul hay không nhưng nghĩ đến lúc này ở Hàn quốc đang là giữa đêm, lại sợ sẽ đánh thức cô.

Min Yoon Gi liếc mắt Kim Tae Hyung một cái, không vui nói :

"Đừng có mà gọi, hôm nay Seul đã rất mệt mỏi, để cho em ấy ngủ đi!"

Nhớ đến Kim Yi Seul vừa kết thúc buổi thi, Min Yoon Gi không muốn Kim Tae Hyung gọi điện đánh thức cô.

Jeon Jung Kook gật đầu đồng ý :

"Dù gì ngày mai sẽ được gặp, anh đừng có mà gọi điện cho Seul, thiếu hơi một đêm sẽ chết sao?"

Kim Tae Hyung cười cợt dùng chân đá đá người Jeon Jung Kook một phát :

"Em còn dám nói anh, là tên nào cứ cầm điện thoại nhắn tin suốt buổi tối hôm nay hả? Đừng nói với anh là em không làm phiền Seul."

Jung Ho Seok ở một bên xem bọn họ cãi nhau, cũng không xem mồm, nhưng bàn tay liên tục lướt màn hình điện thoại, cho đến khi nhìn đến tấm ảnh của Kim Yi Seul, Jung Ho Seok trầm mặc.

Hôm nay thật ra anh có nhắn tin cho cô, nhưng rõ ràng...cô không hề trả lời, thế nhưng lại chịu trả lời tin nhắn của Jeon Jung Kook.

Tránh né cũng thật rõ ràng.

Kim Yi Seul, đừng phân biệt đối xử như thế chứ?

Jung Ho Seok cười lạnh, trong lòng lại ghen tỵ đến phát điên.

Kim Seok Jin lên tiếng nói :

"Được rồi mấy đứa, đi ngủ đi, sáng sớm mai chúng ta phải bay về Hàn quốc đó!"

Mà ngày hôm nay mọi người rõ ràng đều rất mệt mỏi nên nhanh chóng leo lên giường đắp chăn ngủ. Chẳng mấy chốc liền ngủ rồi.

Riêng Jung Ho Seok nằm lăn qua lăn lại, thế nào cũng ngủ không được.

----

9h sáng, vừa về tới Hàn quốc, các thành viên ngáp ngắn ngáp dài leo lên xe trở về ký túc xá.

Kim Tae Hyung vừa bước vào nhà, nhanh chóng tháo giày, vất áo khoác sang một bên, xoay người đi lên phòng ngủ của Kim Yi Seul.

Kim Seok Jin lắc đầu giúp cậu nhặt áo khoác lên treo lại trên móc áo.

"Cái thằng nhỏ này, làm gì gấp gáp vậy chứ!"

Jeon Jung Kook hừ lạnh, ôm tay ra vẻ thanh cao :

"Xem như nhường anh ấy một lần!"

Nhường cái gì, đương nhiên mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra ngoài. Đôi khi có một số chuyện bọn họ rất là ăn ý với nhau, kể cả việc chiếm dụng thời gian ở bên cạnh Kim Yi Seul.

Vừa mở cửa phòng, Kim Tae Hyung thấy bên trong phòng vẫn còn tối, nhờ có ánh đèn ngủ mà sáng sủa hơn. Anh biết Kim Yi Seul vẫn còn ngủ nướng chưa chịu dậy, khẽ cười, nhẹ nhàng bước đến bên giường.

Kim Yi Seul ở thời điểm nghe tiếng cửa động đậy vang cành cạch thì đã bị bừng tỉnh. Cô híp mắt hoảng hốt nhìn Kim Tae Hyung đang đi đến trước mặt mình, thanh âm mang theo chút mềm nhũn khi tỉnh ngủ :

"Anh Tae Hyung? Tại sao anh lại ở trong này?"

Đầu óc mới ngủ dậy còn mông lung chưa tỉnh táo, lúc này Kim Yi Seul vẫn còn đinh ninh Kim Tae Hyung và mọi người đang ở Nhật.

Kim Tae Hyung nhẹ giọng trả lời :

"Anh vừa về đến nơi! Fanmeeting đã kết thúc xong đêm qua rồi. Anh có nhớ là đã thông báo với em qua điện thoại."

Kim Yi Seul vùi người ở trong chăn cười :

"Người ta quên mất!"

Kim Tae Hyung ngồi xuống giường, xoa bóp hai má mềm mềm của cô :

"Đúng là con heo mê ngủ, chỉ biết có ngủ thôi!"

"Ách ~ đau mà...tại sao tay anh lại lạnh như thế?"

Kim Yi Seul bị bàn tay lạnh lẽo của Kim Tae Hyung làm giật mình, vội cầm tay của anh nhét vào trong chăn ấm áp, hai tay cô thì nắm lấy tay Kim Tae Hyung ma sát qua lại, đồng thời hỏi anh có còn lạnh hay không, Kim Tae Hyung cười tủm tỉm lắc đầu, nói :

"Anh rất ấm, vợ thật tốt!"

Kim Yi Seul tức giận liếc mắt Kim Tae Hyung một cái :

"Vợ gì chứ? Đừng có loạn xưng hô."

Kim Tae Hyung cười hì hì hôn hai má cô một cái :

"Thật mà, em là vợ anh, sau này anh sẽ gọi em là vợ, được không, được không?"

Bị Kim Tae Hyung sử dụng công phu mè nheo làm nũng, Kim Yi Seul thật hết chịu nổi, đành mặc kệ anh muốn nháo sao liền nháo, sau đó vội nói sang chuyện khác :

"Anh cũng thật ngốc, thời tiết lạnh như vậy không biết mặc nhiều quần áo một chút sao?"

Bị nói là ngốc, Kim Tae Hyung cũng không tức giận, ngược lại còn vui tươi hớn hở cầm lấy tay Kim Yi Seul, đem bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương ấy nắm ở trong lòng bàn tay mình, hai tròng mắt đen tuyền nhìn cô :

"Vợ à, ở nhà một mình có sợ hay không?"

Kim Yi Seul chớp mắt :

"Không hề!"

Kim Tae Hyung tụt hứng bĩu môi:

"Thật là không hiểu phong tình một chút nào, không phải các cô gái bình thường đều sẽ tỏ ra sợ hãi nhào vào lòng bạn trai kể lể khi bạn trai vắng nhà sao?"

Kim Yi Seul làm ra biểu tình ngây thơ vô số tội nói :

"Sợ? Đó là cái gì? Ăn được không?"

Kim Tae Hyung buồn bực, lập tức dùng lực ôm Kim Yi Seul vào trong lòng, thưởng cho cô một nụ hôn đầy mỡ ngấy, một cái không đủ liền hôn thêm vài cái. Hôn đến mặt cô dính cả nước miếng của tên ngốc này.

Bệnh sạch sẽ của Kim Yi Seul lập tức phát tác, cô khó chịu xoa mặt mắng :

"Đáng ghét, bẩn chết đi được!"

Kim Tae Hyung tỏ vẻ bị tổn thương ủ rũ :

"Em ghét bỏ anh!"

Kim Yi Seul vốn muốn tìm khăn tay lau mặt, nhưng Kim Tae Hyung vẫn ôm cô không buông, Kim Yi Seul tức giận chôn mặt ở trong ngực Kim Tae Hyung, hai má cọ qua cọ lại ngực anh, ý đồ đem nước miếng lau sạch sẽ.

Kim Tae Hyung kêu rên, vỗ mạnh vào mông cô :

"Không cho phép đốt lửa!"

Cô gái âu yếm ở trong lòng cọ đến cọ đi, là đàn ông thì đều sẽ không thể nhịn được.

Trong chớp mắt Kim Yi Seul cương lại, có chút xấu xa cười cố tình cọ xát vài cái ở nơi đang phản ứng dưới mông mình, đến lúc này thì Kim Tae Hyung hoàn toàn kích động, ôm lấy Kim Yi Seul đẩy mạnh xuống mặt giường.

Kim Yi Seul hoảng sợ, liền lớn tiếng nói :

"Anh muốn làm cái gì? Mau dừng lại, em phải đi thay quần áo."

Kim Tae Hyung lên giọng, khuôn mặt trông có vẻ rất nghiêm chỉnh :

"Vợ đừng động, bởi vì vợ không thoải mái nên cần nghỉ ngơi cho khỏe, ngoan, nghe lời."

Kim Yi Seul niết lỗ tai anh, nhỏ giọng than thở :

"Thật không biết xấu hổ!"

Kim Tae Hyung cười gian trá khóa chặt cô ở trên giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình.

Cởi quần áo!

Kim Tae Hyung thật là cởi quần áo, anh cởi áo khoác len mỏng ném ở trên thảm, áo sơ mi màu trắng ở bên trong đã nhanh bị tháo ba nút, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi cùng lồng ngực gầy gò nhưng rắn chắc. Được rồi...nói cơ ngực săn chắc thì có hơi quá...nhưng hoàn toàn rất mạnh mẽ.

Kim Yi Seul nuốt nuốt nước miếng :

"Anh...anh...anh mau mặc áo vào đi, đây là phòng của em!"

Khi Kim Yi Seul nói chuyện, Kim Tae Hyung đã nhanh tháo nút áo cuối cùng, lộ ra thân hình khỏe mạnh đẹp đẽ.

"Anh mau mặc quần áo vào!"

Kim Yi Seul quyết đoán cự tuyệt, nhanh chóng lùi đến đầu giường.

"Lại đây!"

Kim Tae Hyung ra lệnh.

Kim Yi Seul lắc đầu, đánh chết cô cô cũng không đi qua bên đó.

Kim Tae Hyung nhíu mày :

"Lại đây mau! Nếu em ngoan một chút, anh sẽ không làm, còn nếu không ngoan thì..."

Kim Yi Seul mới không thèm tin anh, một tên lưu manh bị tinh trùng xông não là không có độ tin cậy đáng nói, trước kia cô cũng bị lừa không ít lần.

Kim Yi Seul đặt quyết tâm muốn rời xa tên biến thái này, Kim Tae Hyung nở nụ cười :

"Xem ra bảo bối của anh rất muốn anh làm chuyện đó!"

Nói xong liền mạnh mẽ chồm tới, tốc độ nhanh lẹ, làm Kim Yi Seul sợ tới mức kinh hô một tiếng, hai tay hai chân liền muốn bò khỏi giường, nhưng tốc độ của Kim Tae Hyung nhanh hơn, mau chóng lôi kéo cặp chân trắng nõn khéo léo kia, khiến cô muốn chạy trốn không xong lập tức bị anh áp ở dưới người.

Kim Yi Seul từ chối vài lần sau đó liền thành thật giả ngoan :

"Chồng à ~"

Kim Tae Hyung hừ một tiếng, lúc này mới biết gọi anh là chồng? Gọi ngọt xớt trông có vẻ ngoan ngoãn như vậy, thế mà lúc nãy cứ liên tục đối nghịch anh, xem ra phải dùng biện pháp mạnh thì cô gái này mới chịu nghe lời mình.

Kim Tae Hyung cười lạnh, đem áo ngủ rộng thùng thình trên người cô lột bỏ. Kim Yi Seul vừa khẩn trương vừa sợ hãi, chụp lấy tay anh, nói :

"Kim Tae Hyung, anh mà cứ như vậy, chờ anh trai em vào, anh nhất định phải chết!"

Kim Tae Hyung nhẹ giọng bật cười, nhìn cô gái khẩn trương dưới người mình :

"Anh Jin sẽ không vào, em yên tâm!"

Kim Yi Seul xấu hổ nhéo mặt anh một cái :

"Gian xảo!"

Kim Tae Hyung kêu rên, cúi người ôm lấy cô, tư thế bá đạo chiếm lấy nhưng cũng cực dịu dàng, một tay giữ chặt lưng cô, một tay ôm lấy eo, hai má chôn ở hõm vai Kim Yi Seul.

Kim Yi Seul bị thân hình nóng bỏng ép tới làm cô thở không nổi, da thịt trắng mịn ma sát làm cho cô hơi phát run, lại xấu hổ thẹn thùng. Nhưng rõ ràng Kim Tae Hyung cũng chỉ ôm cô, không hề có chút động tác xấu xa nào, vô cùng thành thật...

Kim Yi Seul buồn bực vỗ một chút sau lưng Kim Tae Hyung :

"Muốn ôm thì không thể ôm theo cách bình thường được sao?"

Có cần phải cởi quần áo hay không?

Kim Tae Hyung thỏa mãn thở dài ôm Kim Yi Seul càng gấp, hai má cọ ở da thịt trơn tru trắng mịn của cô :

"Ôm như vậy mới thoải mái!"

"..."

Kim Yi Seul cảm thấy Kim Tae Hyung càng ngày càng biến thái. Kỳ quái thế nhưng Kim Yi Seul lại không chán ghét, ngược lại còn càng ngày càng thích ứng. A, thật đáng sợ, chẳng lẽ do cô đi theo tên biến thái này lâu nên cũng biến thái luôn sao?

Kim Yi Seul vì muốn hả giận mà cắn vào bả vai Kim Tae Hyung, kiên quyết không thừa nhận chính mình bị Kim Tae Hyung đồng hóa.

Trên vai nóng ướt, một trận tê dại ngứa ngứa, Kim Tae Hyung hít một hơi thật sâu, buồn cười thành tiếng, Kim Yi Seul cắn tựa như con mèo nhỏ cắn, không đau, ngược lại chỉ thấy ngứa ngứa thoải mái, khiến cho anh bật cười.

"Cười cái gì? Không cho phép cười!"

Kim Yi Seul cắn răng.

Kim Tae Hyung quét mắt đến bả vai trống trải trắng nõn của cô, nhào đến hôn lên :

"Đây là của anh!"

Nói xong lại ôm chặt lấy Kim Yi Seul, nhỏ giọng nói :

"Vợ à, em là của anh."

Không muốn bất kỳ ai có thể độc chiếm cô!

"Kim Yi Seul, em là của anh, là của anh!"

Kim Yi Seul giật mình, đột nhiên phát hiện Kim Tae Hyung bất an.

Kim Tae Hyung cười, bắt đầu đùa giỡn chút thủ đoạn lưu manh :

"Vợ à...~anh là của vợ đó nha, cơ thể của Kim Tae Hyung, trái tim của Kim Tae Hyung, toàn bộ đều là của Kim Yi Seul nha."

Nói xong vừa hôn vừa xoa trên người cô, còn rất gian xảo cọ tới cọ lui lung tung trên người Kim Yi Seul. Vẻ mặt sảng khoái không thôi.

"..."

Kim Tae Hyung đã muốn lột váy ngủ trên người cô, đầu chôn ở vị trí trái tim cô, vừa hôn vừa cắn, thẳng đến khi làm cho nó xuất hiện dấu vết mới vừa lòng cười rộ lên, tính tình tựa như trẻ con :

"Chồng đã làm con dấu trên người vợ, vợ là của chồng!"

Bởi vì bất an, cho nên mới hành động như vậy sao?

Kim Yi Seul vừa định nói chuyện, đã bị Kim Tae Hyung cắn môi, bàn tay nóng bỏng có kỹ xảo chạy dọc trên người cô. Hai tròng mắt Kim Yi Seul cũng dần trở nên mê ly mông lung, bên tai vang lên tiếng thở dốc áp lực của anh.

"Tae Hyung..."

Kim Tae Hyung hôn trụ môi cô, đem lời nói còn chưa nói hết của cô ăn vào miệng mình, đầu lưỡi thô ráp cường thế trượt đi vào, bá đạo lộng hành khoang miệng cô, động tác trên tay không ngừng sờ soạng.

Kim Yi Seul nhuyễn thành một khối, trong đầu tràn ngập sương mù, không muốn suy nghĩ bất cứ thứ gì nữa, lời lẽ nóng cháy của anh làm cô thần hôn điên đảo.

Kim Tae Hyung hài lòng đánh dấu ấn ký thuộc loại của chính mình lên người Kim Yi Seul, nhìn làn da trắng nõn che kín dấu đỏ hồng, trái tim Kim Tae Hyung tràn đầy hạnh phúc.

Anh cao hứng khẽ hôn ở môi cô, không ngừng kêu cô :

"Vợ à...vợ à...em là của anh..."

***

Kim Tae Hyung đùa giỡn xong, cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng mỹ mãn rời khỏi phòng, mà tia bất an che giấu nơi đáy lòng kia tựa hồ cũng biến mất.

Kim Yi Seul gắt gao chôn đầu ở trong chăn, trên người còn đọng lại tư vị bị Kim Tae Hyung hôn môi vuốt ve kịch liệt. Cô ão não nắm chặt góc chăn, tuy rằng bọn họ không có làm đến bước cuối cùng, nhưng trong lòng lại thấy trống vắng....A...tất cả đều do tên biến thái kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro