Chương 36 : Say
Đề cử bài hát : In Love - July
CHƯƠNG 36 : Say
"Seul à, Seul à! Em làm sao vậy?"
Min Yoon Gi vừa chóang váng, lại có chút nhức đầu nhìn Kim Yi Seul náo loạn.
"Hì hì...là anh Yoon Gi nha! Hi hi hi!"
Kim Yi Seul lộ ra tươi cười hồn nhiên đơn thuần, tựa hồ đâm vào trong lòng Min Yoon Gi.
"A...mau ôm ôm ~~~"
Kim Yi Seul mở hai tay ra nhìn Min Yoon Gi, giống như đứa nhỏ yêu cầu người lớn ôm ấp.
"..."
Min Yoon Gi ngây người, lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng cô say rượu, trông như biến thành một đứa trẻ mẫu giáo hành động ngây thơ đến không được, nhất thời khiến anh không biết làm sao.
Min Yoon Gi bất lực ôm lấy cô :
"Uống có một ly đã biến thành như vậy rồi."
Kim Yi Seul mơ hồ tìm một vị trí thoải mái trên người Min Yoon Gi mà cọ xát. Min Yoon Gi ôm cô đến phòng, nhẹ nhàng đặt cô tại trên giường.
"Tửu lượng thật đúng là thấp, lần sau không thể để em uống rượu nữa."
Anh cười khẽ, vuốt vuốt sợi tóc trên trán cô.
"Ha ha~~ thật thoải mái!"
Kim Yi Seul ngây ngốc cười nói, cảm giác dưới lưng êm ái, mà trên người của Min Yoon Gi có hương thơm nhàn nhạt, cô mơ hồ tham luyến mà hít sâu một hơi, mặt vùi vào trong lồng ngực anh, trong mơ hồ, Kim Yi Seul chỉ muốn cọ cọ tại trong lồng ngực dịu dàng của anh lâu một chút.
"Mau ngủ!"
Min Yoon Gi bất đắc dĩ nói.
"Ưm...không cần!"
Kim Yi Seul bĩu môi lè nhè, tay ôm lấy Min Yoon Gi, cười xấu xa tựa như hồ ly :
"Ha ha...ngủ cùng nhau..."
"..."
Âm thanh nho nhỏ mỏng manh giống con mèo nhỏ, giọng mũi ngọt ngấy truyền đến từ trong lòng làm Min Yoon Gi vốn đang cố gắng kiểm soát lý trí khiến mình tỉnh táo lại đột nhiên cứng đờ.
Anh cúi đầu nhìn sắc mặt Kim Yi Seul ửng hồng vô ý thức cọ xát mình, ánh mắt anh ám trầm.
Trước mắt bị mê muội, còn chưa kịp để Kim Yi Seul mở miệng lập tức cô bị nụ hôn của Min Yoon Gi toàn bộ cắn nuốt.
Đầu lưỡi Min Yoon Gi mạnh chui vào dây dưa, mỗi một chỗ mềm mại bên trong đều bị liếm, bị càn quét, nếu vẫn cảm thấy chưa đủ thì sẽ vòng quanh vào chỗ sâu, ngay cả nơi sâu nhất trong khoang miệng đều không buông tha, nước bọt tung hoành.
"Ưm ~"
Nghe được thanh âm mỏng manh giãy giụa dưới thân, Min Yoon Gi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đến một tia chỉ bạc giao tại khóe miệng hai người quấn quýt dây dưa, nhịn không được lại cúi xuống. Hôn lên cánh môi sưng đỏ, lưu luyến hấp nghiền.
Khác với nụ hôn đầu mang hàm ý phát tiết, nụ hôn lần này tràn đầy ngọt ngào khiến người ta như say mê trong đó.
Trên mặt Kim Yi Seul nổi hai mảnh ửng hồng, ánh mắt Min Yoon Gi thâm thúy, ngón tay thon dài trượt dọc theo bắp đùi chạy một đường, tách đầu gối bóng loáng, sau đó đem chính mình chen vào giữa.
Kim Yi Seul mơ hồ giãy giụa, dù đầu óc không tỉnh táo nhưng lúc này bản năng khiến cô cảm thấy nguy hiểm.
"Đừng động đậy!"
Min Yoon Gi thở hào hển trầm trọng, bờ môi nóng bỏng hôn lên gáy cô. Kim Yi Seul run rẩy, không dám lộn xộn.
Phát hiện Kim Yi Seul thuận theo chính mình, quần áo hỗn độn, thái dương ẩm ướt, làn váy xốc xếch lộ ra bắp đùi tinh tế, một cỗ dục vọng áp lực hồi lâu đột nhiên xông đến, Min Yoon Gi không thể ức chế ánh mắt đỏ lên của mình nữa.
Anh cúi xuống, hôn dọc theo cổ mảnh khảnh của Kim Yi Seul, bàn tay đặt dưới lưng từ từ kéo rớt khóa kéo.
"A~"
Kim Yi Seul vừa mở miệng đã bị một cái hôn ngọt ngào đến cực điểm ngăn chặn. Lời lẽ giao triền bị tác dụng của rượu bám lấy làm cho cả người Kim Yi Seul trở nên vô lực.
Nhìn da thịt non mềm bóng loáng bày ra ở trước mắt mình, chỉ mới hôn thôi mà đã khiến Min Yoon Gi càng ngày càng khó nhẫn nại, càng ngày càng không thể khống chế.
Ngón tay vén áo ngực lên, trong mắt Min Yoon Gi nhanh chóng bị dục vọng tiêm nhiễm.
Anh cúi đầu dùng đầu lưỡi miêu tả hai trái anh đào khéo léo đáng yêu, lại tới gần điểm mẫn cảm đánh vòng chung quanh, thẳng đến khỏa anh đào ngọt lịm đó run rẩy mới dùng lưỡi khẽ liếm, nhắm ngay hạt đậu run run dùng răng nanh hung hăng hấp nghiền.
"Ô...không cần..."
Thanh âm suy yếu của cô vang lên.
Rốc cuộc theo thanh âm đứt quãng như tiếng khóc truyền đến từ dưới thân, đi vào trong tai Min Yoon Gi lại giống như âm thanh dây thừng bị mãnh thú cắn đứt.
Rất muốn...rất muốn lập tức...cắn xé cô nuốt vào trong bụng...
Không để cho bất luận kẻ nào nhìn tới được, không sờ được, vĩnh viễn chỉ thuộc về anh.
Cảm giác được đầu lưỡi di chuyển trên người mình càng mãnh liệt, Kim Yi Seul muốn từ trong đầu óc hỗn độn phản kháng, nhưng cô giãy giụa chỉ tựa như con mèo nhỏ đang cong ngứa, không có chút lực sát thương nào.
"Ha ha~"
Min Yoon Gi cười khẽ, mang theo ý cười sắc bén chấn động Kim Yi Seul, cô dựa theo bản năng ý thức được nguy hiểm, phần eo đã bị nâng lên, ngay sau đó, nội y bị cởi ra hoàn toàn.
Ngón tay thon dài vuốt phẳng dọc theo bắp đùi tinh tế, chạm vào nơi riêng tư, đầu ngón tay linh hoạt đùa nghịch nhụy hoa nhỏ ngượng ngùng bị bao vây trong đóa hoa đỏ ửng.
"Ô...A~..."
Hô hấp nóng rực phun ở bên tai, đầu lưỡi nóng ẩm ướt trượt trên vành tai, Min Yoon Gi thâm trầm nói :
"Seul à...thật ẩm ướt..."
Lời nói vừa dứt, ngón tay ác liệt nhẹ nhàng chạm vào vị trí mẫn cảm.
"A~"
Hai chân Kim Yi Seul run lên, bắt đầu run rẩy.
Min Yoon Gi cười nhẹ hôn lên trán cô :
"Em thật là nhạy cảm ~"
Đầu ngón tay đùa nghịch ở bên trong nhụy hoa đã hoàn toàn ẩm ướt. Ánh mắt Min Yoon Gi sâu thẳm, nhìn chằm chằm cô gái trước mắt bởi vì cao triều mà thân thể vô cùng mẫn cảm, run lên nương theo ngón tay của anh.
Min Yoon Gi cười nhẹ, cúi xuống, hôn trước ngực, bờ môi cực nóng dịu dàng chơi đùa, khi thì thô bạo xoa nắn, một bàn tay vòng quanh eo nhỏ, thăm dò mỗi một tấc trên da thịt mẫn cảm của cô, tay kia thì nhân cơ hội tham nhập địa phương bí ẩn riêng tư kia.
Vuốt nhẹ trước cửa động, ngón tay thon dài nhanh trí xâm nhập vào mỗi ngóc ngách bên trong.
"A...không..."
"Không muốn?"
Min Yoon Gi cúi đầu liếm nước mắt trên khóe mắt cô, mang theo chút tươi cười thõa mãn :
"Em nói những lời này...chỉ khiến anh hung hăng muốn chiếm lấy em..."
Cảm giác được thân thể cô run lên, *** bao vây lấy ngón tay cũng co rút lại, hô hấp của Min Yoon Gi dồn dập hơn, vị trí ngón tay vẫn kiên nhẫn cử động dọc theo vách tường, đồng thời hai mắt không hề buông tha bất cứ biểu tình nào trên mặt cô.
"A...a...!"
Bỗng nhiên ánh mắt Kim Yi Seul mở to.
"A~ Seul bảo bối...điểm mẫn cảm của em thật là...sâu...~"
Ngón tay Min Yoon Gi lập tức nghiền ép bên trong nơi mẫn cảm.
Kim Yi Seul căn bản không chịu nổi loại khiêu khích này, cho dù cửa mình bị hai ngón tay chen vào có hơi khó chịu nhưng không được bao lâu toàn thân cô trở nên phiếm hồng, hô hấp dồn dập, hai chân run run, cô bị Min Yoon Gi cưỡng chế tách hai chân ra, vô lực kháng cự.
"...Không...mau...buông ra..."
"A...~"
Nhìn cô gái âu yếm bị bắt cao trào hai lần, lý trí còn thừa không có mấy của Min Yoon Gi đang bị khát vọng đốt cháy không còn. Vật lớn nóng mà cứng rắn vô pháp nhẫn nại thêm nữa. Nó thẳng tắp tiến vào *** đỏ ửng.
"A a..."
Kim Yi Seul hô lên, nước mắt vô ý thức chảy xuống.
"Seul à, thả lỏng nào em..."
Min Yoon Gi chịu đựng mồ hôi tràn đầy trán, cúi xuống nhẹ nhàng liếm nước mắt trên mặt cô, hai tay dịu dàng ma sát cổ cùng hai má, ý đồ làm cho cô thả lỏng.
"Ưm...đồ chết tiệt!"
Min Yoon Gi cắn răng, lại bị thân thể run rẩy của Kim Yi Seul khiến cho mất khống chế.
Trước kia căn bản Min Yoon Gi chưa bao giờ bị dục vọng chi phối, nhưng từ lúc phát hiện chính mình yêu Kim Yi Seul, mỗi lần muốn phát tiết đều chỉ có thể dùng tay đến hoàn thành.
Bây giờ cô gái ấy đang nằm ở dưới người anh, cô rơi lệ, cô run rẩy cũng bởi vì chính anh, khiến cho từ đầu đến chân Min Yoon Gi tràn ngập cảm giác ngọt ngào và thỏa mãn.
"Xin lỗi em, hôm nay tính nhẫn nại của anh đều dùng hết rồi...chỉ có thể lợi dụng lúc em say như thế này...tuy rằng ti bỉ, vô liêm sỉ...dù cho làm vậy sẽ khiến em ghét anh nhưng anh cũng cam lòng..."
Min Yoon Gi khàn giọng, cúi xuống, hôn lên cánh môi tràn đầy khiêu khích của cô.
Sau đó chân trái của cô bỗng nhiên bị nâng lên, đùi phải bị tách ra, ngăn cách bởi thân thể của Min Yoon Gi, bên dưới phơi bày dưới ánh đèn ngủ mờ ám.
"A..."
Cảm giác được bên dưới nóng bỏng, Kim Yi Seul gắt gao cắn môi, lại bị đầu lưỡi ẩm ướt trơn trượt tách ra khoang miệng xâm nhập vào bên trong, buộc cô không thể che giấu thanh âm của mình.
"Ô...A...~"
Loại thanh âm mê hoặc trầm thấp này giống như tình dược thúc dục, dòng máu nóng rực phấn khởi trong cơ thể Min Yoon Gi kêu gào anh phải hung hăng chiếm trọn cô gái này.
"Ha a...không...quá nhanh rồi..."
Thanh âm nức nở vang lên, nước bọt không thể áp chế chảy ra khỏi khóe miệng, bờ môi giao triền giống như hạ thân bên dưới đang kịch liệt không ngừng ra vào, thâm nhập rồi lại rời khỏi, thâm nhập rồi lại rời khỏi.
Nhìn cô gái dưới thân khóc rối tinh rối mù, thú tính hung tàn bị ẩn dấu của Min Yoon Gi hoàn toàn kích phát, động tác cũng càng ngày càng thô bạo, ngay tại khi cô bị cao triều kích thích đến hôn mê lần nữa, anh mới mạnh cúi đầu hôn trụ môi cô thật sâu, phóng xuất dục vọng của chính mình.
Rốt cuộc cũng chiếm được...
Min Yoon Gi yêu thương hôn lên trán Kim Yi Seul, tuy rằng quá trình có chút cấp bách, có chút thủ đoạn cùng âm hiểm, nhưng mọi thứ cũng đều đã xảy ra rồi, không phải sao?
Chỉ cần trải qua hôm nay, về sau em sẽ chậm rãi quen thuộc anh, cuối cùng sẽ chấp nhận sự tồn tại của anh bên cạnh em.
---
Chờ khi tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Kim Yi Seul mơ hồ cảm nhận được ánh sáng càng ngày càng chói, rốt cuộc kháng cự được cơn buồn ngủ mà mở mắt, sau đó bị hoàn cảnh xung quanh làm cho kinh hãi, nhất thời tỉnh táo lại.
Đã xảy ra chuyện gì?
Chờ chút, ngày hôm qua cô...
Khẽ xoa trán, những gì phát sinh tối hôm qua hiện lên trong đầu cô rất rõ ràng.
Kim Yi Seul bối rối, không phải ngượng ngùng mà là xấu hổ vì hành vi của mình.
Cô cư nhiên say rượu liền cùng Min Yoon Gi...
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Thanh âm mờ ám trầm thấp của Min Yoon Gi thổi ở bên tai. Cả người Kim Yi Seul cứng đờ, cô cúi đầu trầm mặc.
"Anh biết em sẽ như vậy mà..."
Min Yoon Gi bất đắc dĩ kéo tay nhỏ của Kim Yi Seul, nhìn cô bị mình chạm vào mà run lên, bàn tay càng nắm chặt lấy cô hơn :
"Thật ra anh không hề hối hận vì đã làm như vậy với em."
Kim Yi Seul cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt cô tràn ngập bất an giãy giụa :
"Chúng ta làm vậy là sai rồi, em chỉ xem anh là một người anh trai, không hơn không kém."
Min Yoon Gi đột nhiên cười lớn, tựa như nghe phải chuyện gì buồn cười lắm vậy, anh xoa tóc mai trước trán cô, mờ ám ngậm vành tai đỏ ửng :
"Anh trai? Chúng ta cũng không phải anh em ruột, em đang nói chuyện cười đấy à? Hơn nữa...đừng cho là anh không biết, em và anh Jin...hai người cũng đâu có đơn thuần là anh em?"
Khuôn mặt Kim Yi Seul tái mét lại, trong lòng nặng nề, cô rũ đầu xuống, nghẹn lời không phản bác. Lúc này cô chỉ thầm hận tại sao mình phải uống rượu để xảy ra chuyện tình không thể cứu vãn được thế này.
"Em có thể ngoại trừ Tae Hyung chấp nhận được Jung Kook, Ji Min và anh Jin, vậy tại sao không thể chấp nhận anh? Em có biết là thật ra trong lòng em cũng có anh không?"
Trong lòng cô...có Min Yoon Gi?
Kim Yi Seul sửng sốt.
"Tuy rằng ngày hôm qua anh ti bỉ thật, lợi dụng lúc em say rượu mà ra tay, nhưng mà thân thể em không có phản kháng anh, cho dù vô lực nhưng em cũng biết rõ anh đang làm gì với em, không phải hả?"
Min Yoon Gi nhẹ nhàng kéo tay cô lại, nhìn cô dần bình tĩnh, không hề kháng cự mình nữa, quang mang giảo hoạt chợt lóe qua đôi mắt anh.
Kim Yi Seul ngơ ngác nhìn vẻ mặt tươi cười dịu dàng của Min Yoon Gi.
"Thực ra em cũng có chút cảm giác với anh, đúng không?"
Hôn lòng bàn tay cô, Min Yoon Gi ngẩng đầu mỉm cười :
"Thân thể em không bài xích anh, chứng minh trong lòng cũng không bài xích anh."
Kim Yi Seul sắp bị khái niệm và lý lẽ của Min Yoon Gi nói đến hỗn loạn, chưa kịp suy nghĩ điều gì hợp lý.
"Kim Yi Seul, anh yêu em..."
Biểu tình Min Yoon Gi dịu dàng nhưng lại rất nghiêm túc :
"Cho nên tại sao em không thử chấp nhận anh?"
Nhìn đến biểu tình khổ não của Kim Yi Seul, Min Yoon Gi cười tủm tỉm hôn hai má cô.
---
Kim Yi Seul ngồi xổm ở ban công trên lầu, đầu tựa vào thành cửa, không biết đã thở dài lần thứ bao nhiêu. Mấy ngày nay tâm trí cô cực kỳ rối loạn, chuyện xảy ra với Min Yoon Gi tối hôm đó khiến cô khổ não không ngừng, cũng hận cực chính mình say rượu liền mất đi lý trí.
Hết Park Ji Min, lại thêm một Min Yoon Gi. Kim Yi Seul cũng không biết, đây là phúc...hay là họa...
Việc cô dây dưa cùng các thành viên trong nhóm đã càng đi càng xa rồi...tựa như tình cảnh này đã không cách nào cứu vãn.
Cô biết bản tính mình không phải một kẻ hoa tâm nhưng lại quá nhu nhược không biết chối từ, để đến khi một mặt yếu ớt đó khống chế bản tâm, bản thân cô cũng đã trêu chọc tình cảm của nhiều người rồi, đến hiện tại cảm thấy trách nhiệm nặng nề.
Nếu như ở thời cổ đại, tam thê tứ thiếp cũng là việc bình thường, nhưng đây là hiện đại, tam phu tứ thị thì đúng là quá khó mà tưởng nổi.
Nhưng mà chọc phải một đống hoa đào, Kim Yi Seul cũng không biết nên xử lý thế nào mới tốt. Lúc này phủi mông chạy lấy người còn kịp không?
Đáp án nhất định là không!
Thể nào bọn họ cũng lật tung thế giới để tìm ra cô.
"Seul à!"
Nghe có người gọi, Kim Yi Seul quay đầu, nhìn thấy Jung Ho Seok, cô lập tức đứng lên.
"Anh tìm em có chuyện gì vậy?"
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Jung Ho Seok mở miệng đề nghị, không giống tác phong thường ngày khiến Kim Yi Seul nghi hoặc khó hiểu, lúc này đây Kim Yi Seul xác thực nhìn đến trong mắt Jung Ho Seok chợt lóe mà qua một cái gì đó mà cô không hiểu, còn không kịp để cô cân nhắc cẩn thận, hơi thở của anh đã biến thành bộ dáng vui vẻ năng động trước kia.
"Ngồi đi!"
Jung Ho Seok đưa cô lên phòng mình, làm cho cô ngồi ở trên giường, nếu như là trước kia có lẽ Jung Ho Seok đã không làm ra hành động như vậy vì anh cho rằng quá thất lễ, nhưng hiện tại anh lại không giống lúc trước, cũng không còn ý thức được chính mình làm vậy là không đúng.
Kim Yi Seul chần chờ một chút, đành nghe theo lời Jung Ho Seok ngồi xuống giường.
Kỳ thật nếu Jung Ho Seok có chuyện gì đó muốn nói với cô hoàn toàn có thể thảo luận ở phòng khách, nơi đó hiện tại cũng không có người, vả lại Kim Yi Seul cho rằng hai người họ cũng không có gì cần giấu giếm.
Đại khái là Kim Yi Seul không có ý thức được nguy hiểm, hay nói đúng hơn là hình tượng của Jung Ho Seok ở trong lòng cô là một người tốt.
Đợi Kim Yi Seul ngồi xuống, Jung Ho Seok đã đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh cô, khoảng cách của hai người gần như vậy...
Trái tim Kim Yi Seul mạnh mẽ nhảy lên, bản năng dịch sang bên cạnh một chút.
Nhìn đến động tác của Kim Yi Seul, Jung Ho Seok nở nụ cười, gợi lên khóe miệng có vẻ quỷ dị, Kim Yi Seul đột nhiên thấy khẩn trương, không hiểu sao cảm giác Jung Ho Seok như trở nên có hơi...âm u?
"Seul thích ai nhất? Trong khi bạn trai của em lại nhiều như vậy..."
Jung Ho Seok không có tiến thêm bước nữa, chỉ ngồi ở bên người Kim Yi Seul, khoảng cách hai gang tay. Anh nghiêng đầu, khuôn mặt tươi cười, lời nói ôn hòa, lại luôn có một cỗ hơi thở không thích hợp đảo quanh.
Kim Yi Seul giật mình, có hơi mê mang nói :
"Tại sao anh lại hỏi chuyện này...chẳng lẽ anh cũng cho rằng em không nên làm như vậy? Cũng đúng, dù gì chuyện này thật khó mà chấp nhận được."
Ánh mắt Jung Ho Seok chợt lóe, cười thản nhiên :
"Như vậy em hối hận hả?"
Kim Yi Seul nghe thấy, thần sắc yên tĩnh, cô khẽ lắc đầu, bình thản nhìn Jung Ho Seok :
"Em đã đáp ứng bọn họ, sẽ không hối hận!"
"Cho nên...anh lo lắng em sẽ thương tổn họ sao?"
Nụ cười thong dong quá mức ấy làm cho người ta đọc không được ý tưởng của cô, tuy cô cười, hai mắt lại trong suốt như nước. Ánh mắt thanh minh ấy khiến Jung Ho Seok khi chống lại đã không thể khống chế được trái tim của mình.
"Anh muốn trách cứ em sao? Bởi vì em mê hoặc nhiều người như vậy, làm nội bộ không yên ổn...em rất đáng ghét, có phải không?"
Kim Yi Seul mỉm cười, nụ cười đạt không tới đáy mắt :
"Nhưng nếu vậy, em chỉ có thể nói một câu thật xin lỗi. Bây giờ em đã không thể buông tay."
Khóe môi mang theo ý cười lạnh nhạt, lại mang theo dụ hoặc trí mạng làm cho trái tim Jung Ho Seok sáp đau.
Hai tay không chịu khống chế liền giữ chặt hai vai cô, cả người đè ép qua, cúi đầu, dùng môi mình đè nặng môi cô.
Thời gian tựa như bị đình chỉ, trong đầu Kim Yi Seul trống rỗng, hai mắt mở to.
Jung Ho Seok hôn cô, không chờ Kim Yi Seul đẩy anh ra trước, chính anh cũng đã ngây người, kỳ thật anh chỉ muốn phá tan sự lạnh nhạt của cô mà thôi.
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Kim Yi Seul đẩy Jung Ho Seok ra, rời khỏi phòng anh, lưu lại Jung Ho Seok một người đang mất tinh thần.
Anh nằm ở trên giường, hai mắt nhìn trần nhà tuyết trắng, trong đầu hiện ra hình ảnh vừa rồi, cũng như chuyện say rượu tối hôm qua, chính anh mất lý trí nói thích cô.
Jung Ho Seok phiền não nắm tóc mình, mạnh mẽ lung lay đầu làm mình tỉnh táo lại.
Khi nhìn Kim Tae Hyung ôm Kim Yi Seul, trái tim anh cảm thấy đau. Nghe được Kim Yi Seul nói thích Park Ji Min, lòng anh lại thấy cô đơn hụt hẫng. Mỗi khi cô thân mật cùng người khác nhưng lạnh nhạt với anh thì anh lại cảm thấy tràn ngập phẫn nộ. Quan trọng là, anh lại xúc động không kìm chế được mà hôn cô.
Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Kim Yi Seul, Kim Yi Seul, Kim Yi Seul...
Jung Ho Seok xoa bờ môi mình, quyến luyến mùi thơm ngát trên cơ thể cô, vốn dĩ anh vẫn luôn tự khắc chế mình, hiện tại lại bạo phát. Jung Ho Seok rốt cuộc không thể lại tự lừa mình dối người, cũng không muốn phủ nhận chính mình cũng giống như các thành viên khác đối với cô có ý đồ.
Kim Yi Seul, thì ra anh lại yêu em như vậy, liệu anh còn có cơ hội không?
Jung Ho Seok cũng muốn đứng ở bên cạnh Kim Yi Seul, cho dù anh không thể đi vào trái tim cô nhưng anh cũng không muốn lừa gạt lòng mình nữa.
Kim Yi Seul cầm đi trái tim của anh, liệu anh có thể bắt cô đánh đổi lại không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro