Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 : Cảm xúc khó dò

Đề cử bài hát : Reflection – Rap Monster (BTS)

CHƯƠNG 22 : Cảm xúc khó dò

"Seul à, Seul à, em đã thức dậy chưa? Anh có mua cơm trứng cuộn mà em thích nhất nè."

Sáng sớm vội chạy đến biệt thự, Jeon Jung Kook liền cầm một hộp thức ăn nóng hổi đến phòng Kim Yi Seul. Phát giác trong phòng không có bóng dáng của cô, nhất thời khiến Jeon Jungkook hoảng hốt.

"Seul à, em đâu rồi?"

Tìm kiếm quanh phòng, chăn đệm trên giường đã được gấp lại thật cẩn thận, Jeon Jung Kook dâng lên một trận táo bạo, cậu còn cho rằng cô đã chạy trốn mất. Thầm mắng bản thân mình quá chủ quan sơ suất, thấy mấy ngày nay cô buồn bực không vui nên Jeon Jung Kook mềm lòng không có giam cầm cô mà để cô tự do trong phòng.

Đang ảo não một hồi, chợt nghe tiếng nước chảy ở phòng tắm, Jeon Jung Kook tiến lại gần, nghe có âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ bên trong cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thì ra là Kim Yi Seul đang tắm trong đó.

Suýt thì làm cậu lo được lo mất một hồi.

Đặt hộp thức ăn lên trên bàn, kéo rèm cửa sổ, lại ngồi lên trên giường chờ đợi. Nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, Jeon Jung Kook không khỏi nhớ tới thân thể động lòng người của cô. Vốn cấm dục mấy ngày nay làm cho hạ thể Jeon Jung Kook lập tức nổi lên phản ứng. Bỗng dưng cậu rất muốn tắm uyên ương với Kim Yi Seul.

Đúng là đầu óc cậu vì sao toàn chỉ luôn nghĩ đến mấy chuyện đó đâu?

Thở gấp một hơi. Jeon Jungkook khuyên bảo chính mình không được suy nghĩ nữa. Nhưng mà não bộ tựa như không còn thuộc kiểm soát của cậu. Thân thể xinh đẹp của cô luôn luẩn quẩn trong đầu cậu càng ngày càng rõ ràng. Thậm chí cậu còn tưởng đến hình ảnh Kim Yi Seul xinh đẹp quyến rũ rên rỉ nằm ở dưới người mình, nghĩ như thế, dục hỏa dưới bụng liền tựa như bị đốt nóng.

Cậu than thở một tiếng nặng nề, đúng là quá nhớ nhung thời khắc hoan ái với Kim Yi Seul, nhớ đến thân thể mê người xinh đẹp kia, nghĩ tới cô bị chính mình hành hạ đến chết đi sống lại, sau đó khóc hô kêu tên mình, thân thể Jeon Jung Kook lại như dâng lên dục hỏa một lần nữa...Chết tiệt thật!

Đang lúc Jeon Jung Kook tự an ủi mình, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra. Kim Yi Seul đi ra. Jeon Jung Kook vội vàng ngồi dậy từ trên giường.

"Anh làm sao vậy?"

Kim Yiseul nghi hoặc hỏi.

"Không có gì, chẳng qua khí trời gần đây hơi oi bức."

Jeon Jung Kook cười khan nói.

"Hiện tại sắp đến mùa đông, có oi sao?"

Kim Yi Seul nhìn cậu một cách cổ quái, Jeon Jung Kook tựa như bị mê sảng ăn nói lung tung.

"Anh đùa thôi!"

Kim Yi Seul cau mày, cũng không biết Jeon Jungkook biết nói đùa từ khi nào, chẳng buồn cười một chút nào!

Jeon Jung Kook bá đạo kéo cô ngồi xuống giường sau đó ôm lấy. Ba ngày rồi, giam cô đã ba ngày rồi, mặc dù trong lúc đó cậu hành hạ cô không ít, cho cô ăn không biết bao nhiêu sung sướng lẫn đau khổ, thậm chí khiến cô cúi đầu chịu đựng không dám phản kháng nhưng cậu biết cậu vẫn chưa hoàn toàn chinh phục được cô gái này. Điều này khiến Jeon Jung Kook vô cùng bất mãn.

"Anh làm gì vậy? Mau buông em ra!"

Kim Yi Seul nhăn mày, cố gắng đẩy Jeon Jung Kook ra khỏi người mình, nhưng càng đẩy chỉ càng khiến Jeon Jung Kook ôm thật chặt.

Ôm thân thể mềm mại thơm ngát, dục hỏa vốn đã biến mất tạm thời lại nổi lên hành hạ cậu lần nữa.

Cảm nhận cơ thể Jeon Jung Kook đột nhiên nóng hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Yi Seul có chút tái nhợt, lông mày xinh đẹp nhăn lại thật chặt, cô cúi đầu, lặng lẽ không lên tiếng.

Kim Yi Seul thở dài, hai mắt phức tạp nhìn Jeon Jung Kook.

Cô biết chàng trai này rất yêu cô, tuy rằng hành động của cậu ta rất sai trái, phương thức cũng quá mù quáng, cô không biết tình cảm của mình đối với Jeon Jung Kook là gì, nhưng cô biết chỉ có bất đắc dĩ càng nhiều.

"Seul...em...vẫn không chịu tha thứ cho anh à?"

Bỗng nhiên Kim Yi Seul thấy Jeon Jung Kook hạ thấp giọng, thanh âm ủ rũ, đầu cúi vào trong ngực cô, trông có vẻ đáng thương.

Kim Yi Seul bỗng dâng lên cảm giác khó xử, bàn tay nâng lên toan xoa đầu của cậu, nhưng rồi cô vẫn không làm được, thở dài một hơi, nhẹ nhàng đáp :

"Nếu anh thả em ra, em sẽ tha thứ cho anh. Được không?"

Jeon Jung Kook đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt u oán nhìn cô :

"Em vẫn muốn rời khỏi anh? Anh đã đem tâm ý của mình nói rõ ràng với em như vậy, tại sao em còn chưa chịu hiểu?"

Kim Yi Seul bất lực, cô cắn môi :

"Không phải thế...em..."

Kế tiếp, không còn nghe thấy tiếng Kim Yi Seul trả lời, bởi vì Jeon Jung Kook đã hôn lên miệng cô, không cho cô có cơ hội mở miệng.

"Chấp nhận anh chẳng lẽ khó khăn với em đến vậy sao?"

Jeon Jung Kook cười lạnh, Kim Yi Seul nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy Jeon Jung Kook lúc này có chút nguy hiểm, liền đẩy cậu thật mạnh, vội nhảy xuống giường bỏ chạy.

"A!"

Chân vừa chạm đất thì đã bị cậu bắt trở về, chân nhỏ non mịn bị cậu đè nặng, cô nghẹn đỏ mặt, tốn sức giãy dụa.

"Ngoan, đừng nhúc nhích nữa, em biết là em không thể trốn được anh, vì sao cứ phải làm chuyện phí thời gian vậy?"

Ánh mắt Jeon Jung Kook thâm tình chân thành, động tác lại ngược với biểu cảm chân thành ấy, khóe miệng nâng lên mạt cười tà ác giống như ma vương bước ra từ địa ngục.

Kim Yi Seul vừa muốn mở miệng nói cái gì, đã bị Jeon Jung Kook ôm vào trong ngực, không có cơ hội để lên tiếng.

Cậu nhịn không được lại hôn lên miệng nhỏ nhắn một ngụm, đổi lấy cái trừng mắt cảnh cáo của cô.

"Jeon Jungkook!"

Đem tay dùng sức lau miệng mình, Kim Yi Seul mới không muốn thừa nhận cô vừa thất thần.

"Anh yêu em lắm, em biết không?"

Tiếng nói khàn khàn chứa đựng hơi thở tràn đầy dục vọng nồng đậm, hai tay cậu cơ hồ muốn đem cô sát nhập vào thân thể mình, hơi thở dâng lên trước mặt cô.

Cả người Kim Yi Seul đột nhiên xụi lơ, không có cách nào chống cự, bị cậu âu yếm thậm chí khiến cô thở gấp.

"Anh tin tưởng, em đối với anh cũng có cảm giác, đúng không? Đừng phủ nhận..."

Jeon Jung Kook cười sung sướng, môi lạnh vuốt ve miệng nhỏ nhắn của cô, ra sức khiêu khích.

"Anh nói bậy! Em không hề yêu anh."

Kim Yi Seul trả lời rất kiên quyết, cô không tin, tuyệt đối không tin mình có cảm giác với tên ác ma biến thái thần kinh này.

"Em thật đúng là biết cách làm anh đau lòng!"

Jeon Jung Kook thở dài, con ngươi thâm thúy khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn xem chuyên chú, nhìn đến mức khiến Kim Yi Seul thấy hoảng hốt.

Cậu nắm chặt tay nhỏ bé của cô, đặt lên vật lớn nóng bỏng bên dưới hạ thân mình, tà ác nói :

"Nó rất nhớ em đó, nhớ đến phát đau lên được!"

Kim Yi Seul đỏ mặt, giãy dụa muốn rời khỏi vật kia nhưng Jeon Jung Kook không để cô như nguyện, càng ấn càng mạnh.

Tinh thần cô hốt hoảng, cô nghe thấy trong cổ họng Jeon Jung Kook phát ra một tiếng rên thỏa mãn, tựa như khát vọng đạt thành.

"Buông ra!"

Kim Yi Seul chỉ cần chạm đến vật kia, tâm lý liền hoảng loạn. Nhưng cô không thể thoát khỏi bàn tay cứng rắn mạnh mẽ của Jeon Jung Kook.

"Hmm...~!"

Jeon Jung Kook phát ra một tiếng rên thống khổ.

"Ngoan ngoãn, đừng có lộn xộn!"

Thật sự là vừa thống khổ, vừa bị tra tấn đến mất hồn.

Toàn thân cô cứng ngắc, căm giận trừng cậu.

"Vì sao? Anh có chỗ nào không bằng Kim Tae Hyung? Vì sao em lại thích anh ta mà không thích anh?"

Cậu ghen tị, thực ghen tị!

"Chẳng lẽ bởi vì người đầu tiên mà em gặp là Kim Tae Hyung mà không phải anh, chỉ bởi vì anh xuất hiện trễ hơn nên mới thua sao....?"

Kim Yi Seul im lặng không nói.

Jeon Jung Kook nhìn cô thật sâu :

"Mau trả lời anh, chẳng lẽ em không thích anh một chút nào hay sao?"

"Đúng vậy!"

Kim Yi Seul thốt ra, nhưng trong lòng không hiểu sao lại bồn chồn, cô trả lời nhanh như thế, còn chưa kịp tự hỏi lòng mình. Ánh mắt của Jeon Jung Kook làm cô sợ hãi, không dám nhìn lại.

"Đồ đáng ghét!"

Jeon Jung Kook oán hận nhéo nhéo hai má Kim Yiseul, hai mắt cậu bốc hỏa, liền tức giận đánh mông cô.

"Khẩu thị tâm phi! Nếu không có cảm giác với anh, vậy tại sao lại đỏ mặt...?"

Jeon Jung Kook cười rất xấu xa, tà ác đem vật cứng chạm vào giữa hai chân cô.

Mặt mũi Kim Yi Seul lúc xanh lúc hồng, không dám lộn xộn.

"Bảo bối luôn không thành thật như vậy!"

Cậu mờ ám dùng đầu lưỡi liếm qua vành tai trắng mịn. Thấy cô run rẩy, Jeon Jung Kook cười lên thật đắc ý.

"Anh muốn hôn em..."

Nói rồi liền nhanh chóng đặt lên miệng nhỏ nhắn muốn kháng cự của cô, thuận lợi đi vào trong miệng, tùy ý đoạt lấy.

Kim Yi Seul giãy dụa, tất cả thanh âm đều bị Jeon Jung Kook nuốt vào trong bụng, mãi cho đến khi hôn cô choáng váng cả đầu óc, bờ môi sưng đỏ mới chịu tha cho cô.

Môi cậu chạm sát môi cô, hô hấp cả hai giao hòa.

Kim Yi Seul không thể tin được chính mình thế nhưng lại trầm mê ở trong nụ hôn của Jeon Jung Kook. Vừa rồi, cô tựa như bị cuốn vào một trận lốc xoáy, thầm nghĩ trầm luân, thân thể nóng lên, hạ thể cũng tê dại.

Ngay tại lúc cô hoảng hốt, chiếc váy ngủ trên người đã bị Jeon Jung Kook lột sạch, cảnh xuân chợt tiết, cái miệng nhỏ khẽ nhếch chưa kịp kinh hô đã bị hôn lên, đầu lưỡi linh hoạt của Jeon Jung Kook cắn nuốt cô, mỗi một cái liếm duyện, mỗi một lần khẽ cắn đều nhẹ nhàng như vậy, khiến cô lâm vào mê huyễn, môi đỏ mọng thở dốc bị bao phủ trong miệng cậu.

Cô mở ra hai mắt mê mông, ngay cả nội y cũng bị cậu tháo sạch, bị kỹ xảo thành thục của cậu trêu chọc, Kim Yiseul cơ hồ bị lạc mất tâm trí, thân thể không biết đã bị đùa nghịch thành dạng gì rồi.

Jeon Jung Kook cười trêu tức, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng nhiễm đầy tình dục ấy :

"Bảo bối, anh sẽ làm em thoải mái, cũng sẽ nhẹ nhàng với em."

Nói rồi, ngón tay của cậu theo khe hở sáp nhập vào động hoa đào của cô, đầu ngón tay linh hoạt không ngừng đùa nghịch ở bên trong huyệt nhỏ, mật dịch chảy ra không ngừng.

Kim Yi Seul thanh tỉnh, cô giật mình một cái, cúi đầu vừa thấy, mặt thoáng chốc đỏ lên!

"A...!"

Mặt cô đỏ bừng, ánh mắt nhìn quần áo bị cậu cướp đoạt phân tán trên mặt đất.

Jeon Jung Kook hôn lên môi cô, ngón trỏ cắm ở trong huyệt nhỏ của cô không ngừng quấy phá.

Trong chớp mắt, cậu cúi đầu, nhìn hai mép anh đào hồng thẫm như cánh hoa, không khỏi há miệng cắn lấy, bắt đầu xâm nhập vào huyệt nhỏ.

Tay Kim Yi Seul túm chặt drap giường, cảm giác đầu lưỡi của cậu vô cùng nóng cháy đang trộn tung bên trong của cô, khiến cô vừa thoải mái, vừa khó chịu.

"Đừng mà..."

Kim Yi Seul nhỏ giọng cầu xin, thanh âm mang theo một tia nức nở.

"Ngoan, thả lỏng một chút."

Tiếng nói trầm thấp của Jeon Jung Kook truyền từ dưới lên, bờ môi của cậu chạm vào đóa hoa phía dưới của cô, mỗi một lần cậu mở miệng đều tựa như đang hôn lên nó, cô run run, cố gắng thả lỏng chính mình.

Cùng lúc đó, Jeon Jung Kook nhanh chóng ngậm chặt động nhỏ, dùng sức mút vào.

Kim Yi Seul dù thoải mái, nhưng xấu hổ đến mức không dám rên rỉ. Dù nhiều lần bị như thế, nhưng cô vẫn rất thẹn với hành động này.

Chỉ thấy trên miệng cậu dính mật dịch của cô, cười đến tà ác, ngay tại ánh mắt kinh hoảng của cô liền hôn lên miệng nhỏ nhắn. Mặt Kim Yi Seul đỏ bừng.

Jeon Jung Kook nhếch môi cười, trực tiếp tháo quần áo của mình, vật lớn nhảy ra, nương theo động tác kịch liệt của cậu mà lay động ở trong không khí.

Cậu đè hai chân Kim Yi Seul, cầm vật lớn nhắm ngay cửa động hoa đào, ma sát phải trái vài cái, trên đầu vật lớn dính đầy mật dịch.

Cuối cùng một tiếng kêu lên, Jeon Jung Kook nắm chặt bờ mông cô, đem vật lớn đâm vào huyệt động thật sâu.

Toàn bộ quá trình, tần suất vật lớn sáp nhập huyệt nhỏ không hề thấp, cũng không đình chỉ.

"Ưm..."

Kim Yi Seul vô ý thức rên nhẹ, cô cảm thấy mau bị Jeon Jungkook kích thích chết.

Hai tay của Jeon Jung Kook thật mạnh mẽ, ôm lấy eo nhỏ của cô, sáp vào thật mạnh, cũng thật sâu.

Thanh âm yêu kiều của cô vang lên, tiếng va chạm dâm mỹ tràn đầy khắp phòng, tiếng thở dốc ồ ồ, bồi hồi ở trong không khí thật lâu.

Cho đến khi cả hai đạt đến cao trào, Kim Yi Seul mệt mỏi thở hổn hển.

Màn đêm buông xuống, ở trên giường, cô gái cơ hồ mềm nhũn tựa vào trong ngực của chàng trai, hai người quấn quýt gắt gao dây dưa cùng một chỗ.

Tầm mắt Kim Yi Seul mơ hồ xẹt qua khắp nơi, cảm thấy cổ tay lạnh lẽo, chẳng biết từ khi nào, chính mình lại bị Jeon Jung Kook còng lại trên đầu giường một lần nữa.

"Tại sao lại còng em?"

Kim Yi Seul giận dữ giật lấy cổ tay, vành tai tinh xảo bị đầu lưỡi giảo hoạt liếm qua, Jeon Jung Kook cười xấu xa nỉ non bên tai cô, tiếng nói khàn khàn mà mờ ám vang lên :

"Đừng tức giận, chỉ là đề phòng một chút, anh cũng thả em tự do mấy ngày nay rồi còn gì."

Kim Yi Seul cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Cái tên này thật là quá nham hiểm!

Cô liếc cậu một cái, mà ở trong mắt Jeon Jung Kook, Kim Yi Seul lại quyến rũ xinh đẹp, vẻ mặt thẹn thùng, ánh mắt cô liếc mình khiến lòng cậu run lên, có loại xúc động muốn đem cô gục xuống giường, sau đó trừng trị yêu tinh luôn câu dẫn cậu này.

Quả nhiên Jeon Jung Kook phải 'trừng phạt' cô một chút, miễn cho lần sau cô lại dùng ánh mắt này đi câu dẫn đàn ông khác, thật nguy hiểm!

Ngẫm lại nếu có tình huống như vậy, Jeon Jung Kook hận không thể móc những ánh mắt của đám người đó xuống.

"Mau tháo nó ra cho em!"

Kim Yi Seul dùng biểu tình nghiêm túc nói chuyện với cậu, ấy thế mà cái tên này không đứng đắn như vậy, liên tục cắn xương quai xanh của cô, lại bắt đầu động dục, đem vật cứng rắn nóng hổi chết tiệt kia chạm vào hạ thân của cô.

"Chúng ta làm thêm mấy lần nữa."

Jeon Jung Kook ngẩng đầu, dùng mặt mình cọ lên mặt nhỏ nhắn của cô.

Độ ấm trong phòng từ từ bay lên, ngọn gió lạnh ban đêm thổi quanh quẩn ngoài cửa sổ.

"Phanh!"

Cửa phòng ngủ đột nhiên chuyển động, Kim Yi Seul ý thức được một cỗ hơi thở quen thuộc nguy hiểm đối mặt mà đến. Cô thoáng bối rối ngẩng đầu...

Một đôi mắt tràn ngập tơ máu ánh vào thị giác của cô, gương mặt quen thuộc làm cô hoảng hốt.

Là Kim Taehyung!

"Jeon-Jung-Kook!"

Kim Tae Hyung nghiến răng nghiến lợi run rẩy phun ra từng chữ.

Thanh âm sắc lạnh của anh vang vọng trong căn phòng, đột nhiên sự kích tình của đôi nam nữ biến mất, chỉ còn lại tiếng trái tim vẫn còn đập mạnh của Kim Yi Seul, dục vọng ham muốn đã bị thanh âm này của anh mà dập tắt.

"Kim Tae Hyung? Tại sao anh có thể ở đây?"

Jeon Jung Kook cũng không có vì bị Kim Tae Hyung bắt gian tại trận mà hoảng hốt, cậu từ từ ngồi dậy, đem chăn che lên cơ thể Kim Yi Seul, bản thân mình lấy một cái khăn quấn quanh hông.

"Em tưởng chỉ có mình em là biết được nơi này à? Jeon Jung Kook, anh không ngờ em lại nham hiểm như vậy!"

Kim Tae Hyung cười lạnh, hai mắt đè nén một cỗ phẫn hận không thể kìm chế.

Giờ phút này, tại trong căn phòng, hai đạo thân ảnh cao ngất đứng đối diện nhau, không tiếng động nhìn chằm chằm đối phương, một cỗ không khí áp lực tựa như vô hình quanh quẩn khắp nơi, trầm trọng, huyết tinh, thô bạo.

"Biết rồi à, thật đáng tiếc, còn tưởng với trí thông minh của anh, ít nhất cũng phải mấy ngày nữa mới phát hiện ra chứ, quả nhiên em đã đánh giá thấp anh rồi, Kim Tae Hyung."

Jeon Jung Kook cười đến ý vị sâu xa liếc nhìn người con trai trước mắt mình, tuy vậy trong lòng cũng kinh ngạc tại sao Kim Tae Hyung lại phát hiện ra được, Jeon Jungkook cho rằng chính mình đã che dấu rất kỹ lưỡng.

"Trên đời này không có gì là bí mật mãi mãi, nhất là khi làm chuyện xấu xa không muốn người biết. Jeon Jung Kook, em dám động thủ với Seul?"

Nhìn Kim Yi Seul bị còng hai tay trên đầu giường, cả người trần truồng, khắp nơi tràn ngập dấu vết hoan ái, cộng thêm việc cô mất tăm mấy ngày nay, Kim Tae Hyung đều nhanh điên lên rồi, cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Lông mi Kim Tae Hyung nhếch lên, con ngươi đen thẵm quỷ dị khó dò, lại giống như sóng yên biển lặng trước khi mưa gió ập đến.

"Đúng vậy!"

Không do dự chút nào mà thừa nhận, Jeon Jung Kook không kiêng kị nhìn thẳng Kim Tae Hyung.

"Em dám bắt cóc Seul? Sao em có thể làm ra lọai chuyện ghê tởm như vậy được chứ?"

Kim Tae Hyung nắm chặt nắm đấm, hận không thể đấm cho Jeon Jung Kook một phát.

Nếu không phải phát hiện điện thoại của Kim Yi Seul trong túi xách của Jeon Jung Kook, nếu không phải anh nổi lên nghi ngờ theo dõi hành tung của Jeon Jung Kook từ sáng, nếu không phải Kim Seok Jin cho anh chìa khóa biệt thự, thì anh cũng sẽ không bao giờ biết được cậu em này làm ra chuyện tày trời đến như vậy.

Cậu ta dám bắt cóc bạn gái của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro