Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19

"Jimin-ssi, anh không sao chứ?"- một chàng trai với vẻ mặt không tốt cho lắm bước vào phòng bếp quen thuộc

"Anh không sao. Chỉ là hôm nay đi diễn anh làm mất cái điện thoại thôi"- Anh ngồi bệt xuống trước mắt cô đang mải gọt khoai

"Trời, anh mới mất cái túi đựng đồ dưỡng da cách đây vài ngày thôi đấy"- cô há hốc mồm bất lực trước câu nói của anh "Các anh nhiều đồ quá nên cho mất bớt à? Đúng là mất đồ thiếu niên đoàn mà"

Đúng là nhiều tiền quá nên mất bớt để có lí do tiêu tiền đây mà. Hết mất điện thoại đến túi đựng đồ, hộ chiếu cũng làm mất, cả V cũng để lạc. Còn gì không mất được nữa không?!!!!

"Cho anh mượn điện thoại đi, chán quá à"- Jimin ngồi ôm gối trên sô pha nhìn hai chú cún đùa nhau khắp phòng bất giác kêu lên

"Em để trong cặp ấy anh, ngăn to"- cô đang nếm nồi canh, nghe thấy cũng trả lời theo phản xạ. Các anh muốn gì cô đều chiều theo, không một lời phản kháng.

Jimin mở cặp thấy ngay cái điện thoại ở đó, trên điện thoại có đeo một sợi giây có cái gì như bùa vậy. Đó là bùa học tập cô luôn mang theo, để giúp cô phần nào tinh thần quyết tâm sang Hàn

"Mở khóa cho anh"- anh mang điện thoại đến chìa ra trước mặt cô, cô đưa tay đặt một ngón vào mở, dùng khóa vân tay thật tiện lợi

15 phút sau

"Mai Linh, mở khóa giúp anh với"- Jimin vừa đi vệ sinh vào, điện thoại đang chơi bị tắt màn hình liền kêu lên gọi cô

Lúc này cô cũng nấu xong rồi còn bày ra nữa thôi, nhìn thấy cái bộ dạng đáng yêu của anh mà không kìm được cười một cái bước đến chỗ anh. Cô cầm cái điện thoại nhấn nhấn cái gì đó

"Em mượn tay anh một chút"- cô xòe tay ra, anh cũng không hiểu gì chỉ làm theo lời cô. Cô lấy ngón tay giữa của anh đặt vào chỗ nhận dạng vân tay ở sau lưng điện thoại. Còn Jimin, đang thích thú vì được cô cầm tay, dù chuyện như cơm bữa, đã rất thân quen rồi, nhiều lúc nũng cô cũng cầm tay, rồi bóp vai, tiếp xúc rất nhiều nhưng cứ mỗi lần như thế lại khiến anh không thể kìm được nỗi hạnh phúc.

"Rồi, bây giờ anh tự mở được rồi đó"- cô mỉm cười đưa điện thoại cho anh và đứng dậy tiếp tục công việc. Cô đã chỉnh sửa cài đặt, lấy vấn tay anh để mở khóa, không cần phải gọi cô nữa. Anh biết thế liền cười khúc khích vui sướng.

Trong điện thoại cô cũng không có mấy ứng dụng, toàn là từ điển với ứng dụng học tập, chỉ có mỗi trò Superstar BTS thôi.

Chơi chán rồi tò mò vào mục ảnh, định là xem trước đây mặt cô như thế nào cơ mà cô không thích chụp ảnh nên chẳng có cái nào cả, trong đó có một tệp video, anh đeo tai nghe rồi ấn vào mục đó, gồm 14 video. Trong đó chứa những video cô quay hỏng và rơi camera vô tình quay trúng mặt cô.

"Đúng là em rồi..."

*

Nhìn theo đôi bàn tay nhỏ xinh lật từng nếp gấp đã không còn xa lạ từ lâu, cả giọng hát ngọt ngào ấy nữa. Thì ra người con gái mà anh luôn theo dõi, luôn mong ngóng từng video, dù không hề biết mặt mũi ra sao cũng cứ mong ngóng từng ngày, người sở hữu chất giọng khiến anh say mê dù so với những bài cover khác không có gì quá nổi bật ấy, lại chính là cô, ngay trước mắt anh. Là người con gái anh đã nhớ như in từng biểu cảm từ những khoảnh khắc đầu tiên. Nói thế nào nhỉ, có lẽ đúng là tiếng sét ái tình. Sau cái hôm thấy cô cuống cuồng ở cửa wc ấy, anh không thể ngừng nghĩ về khuôn mặt hơi bầu bĩnh đó, rồi đến vòng loại cuối cùng, cũng chính là cô, người mà anh được giao nhiệm vụ thử lòng tin và khả năng giữ bí mật. Như sự sắp đặt của số phận vậy, cô đã đến, đã ở đây và ngày càng khiến anh lún sâu hơn vào cái tình cảm không được phép tồn tại này. Anh là một idol, không thể chỉ vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng cả nhóm được, hơn nữa, còn có một điều đau lòng hơn cả là ánh mắt yêu thương của cô đã dành cho một người con trai, không phải anh...

Nụ cười đầy xót xa xuất hiện trên đôi môi của anh chàng tóc vàng kim. Vậy là đã chắc chắn 100% đó chính là cô và tình cảm của cô đang hướng đến Jungkook, em út vàng của các anh. Sự ích kỉ của con người trỗi dậy mạnh mẽ khi thấy cô và Kookie cười nói với nhau nhưng anh phải kiềm chế lại, sự ích kỉ ấy ai cũng có, nhất là đang ở cái độ tuổi đôi mươi mà chưa từng một mảnh tình vắt vai. Dù là idol hay là người vĩ đại thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ là một chàng trai sắp sang tuổi 24, cũng khao khát yêu và được yêu như bao người con trai khác. Nhưng lần này cơ hội không phải dành cho anh...

"Có lẽ anh nên từ bỏ..."

*

*

"Linh à, đi theo anh!"- cô đang ngồi chơi đùa với hai chú cún bỗng một giọng nam cất lên từ đằng sau  chưa kịp phản ứng gì đã bị nắm lấy cánh tay kéo ra khỏi phòng chỉ kịp ú ớ vài chữ 

"Ơ Jungkook-ssi?"

Ngơ ngơ ngác ngác mặc cho anh kéo đi, đến một căn phòng ở phía cuối hành lang ngay cạnh phòng tập, khá là nhỏ và trước giờ cô không hề để ý tới vì dường như không có ai vào đây bao giờ. Đó chính là studio của Jungkook, vì bận come back nên từ khi làm việc ở đây cô chưa từng thấy ai sử dụng.

(Studio đây nhé)

"Đây là studio của anh ạ? Đáng yêu quá!"- cô cười tít mắt nhìn khắp phòng (ảnh đấy tự cảm nhận nha)

"Ngồi đây"- anh kéo cái ghế đã chuẩn bị trước đó lại chỗ cô đồng thời kéo tay cô ngồi xuống

"Ơ mà có chuyện gì không anh?"- bây giờ mới nhớ lại hiện thực bị "bắt cóc" đến đây không hề biết lí do, dương đôi mắt ngây thơ hỏi người ngồi chiếc ghế xoay đối diện

"Hum, em hiện tại muốn hát bài nào nhất?"- lúc nào Jungkook mới chịu thả tay cô ra, từ từ dựa lưng ra sau 

"Dạ? Sao anh hỏi thế?"- đôi mắt to tròn lại căng hết công xuất một lần nữa

"Anh đang không có việc gì làm, muốn làm beat nhạc cho em hát"- con thỏ béo không chần chừ nói ra ý nghĩ của mình

"Wow, thật ạ? Thật chứ anh?"- cô bất giác bật dậy dùng đôi bàn tay bé nhỏ cầm lấy một bàn tay to lớn của người kia trong sung sướng

"Anh nói dối em bao giờ chưa?"- Jungkook mỉm cười, nụ cười hiền đến ngây ngô lại khiến cô lỡ thêm một nhịp, anh đang cười với cô, giống như trong fansign với những cô gái khác... Đúng vậy, nhưng chẳng phải cô đã ao ước được thấy nụ cười này lâu lắm rồi sao? Như vậy đã quá thỏa mãn rồi.

"Hum, bài gì nhỉ?"- cô quay về vị trí cũ, mắt hơi hướng lên trần nhà suy nghĩ "Nếu là bài muốn nhất thì... Là bài đó! là bài mình luôn muốn tặng anh ấy..."

Chiều nay các thành viên khác đều có lịch trình riêng, mỗi Jungkook là rảnh rang tự do tự tại không phải làm gì nên dành thời gian cho studio của mình. Định là sẽ làm video nhưng rồi lại nghĩ đến con mèo con đang lủi thủi một mình với hai chú cún trong phòng bếp thật không đành lòng.

*1 tiếng sau - Tại phòng thu*

"Được rồi, đeo cái này lên rồi hát vào đây"- Jungkook dặn dò cô như con nít, vòng tay đeo cho cô cái headphone, khum khum người chỉnh cho đúng và không bị rối tóc.

...Hai ánh mắt chạm nhau...3 giây...

"Ah, e hèm, khi nào nhạc lên thì hát đừng nói từ nào đấy không sẽ bị thu cả vào"- Jungkook bỗng giật mình, cố gắng tự nhiên nhất có thể trong cái hoàn cảnh khó xử này, quay người bước ra. Để lại một con người mặt đã đỏ bừng lên từ lúc nào, trong lòng như vừa bắn pháo hoa tung tóe không sao dừng lại. 

Người ta nói nếu ánh mắt nam nữ giao nhau trong 3 giây, có khả năng giữa hai người nảy sinh sự rung động trái tim. Liệu có được áp dụng trong trường hợp của cô không hay chỉ đơn giản là sự trùng hợp. Cái hồi còn học cấp 3, cô rất hay mơ mộng rồi tìm đọc những thứ như vậy và chuyện vừa rồi khiến cô nhớ đến điều đó. Trong đầu cô lại xuất hiện hàng loạt câu hỏi và tự suy diễn này nọ, tâm trạng lại trầm xuống một cách nhanh chóng. 

Cho đến khi nhạc nổi lên, người con trai bên ngoài cửa kính cách âm kia ra hiệu, cô hoàn toàn đắm chìm vào giai điệu. Giọng hát ngọt ngào cất lên, cảm xúc dành cho anh bấy lâu nay dồn nén hết vào bài hát. Ánh mắt tha thiết hướng mắt về phía anh, chỉ là cách cái cửa kính ấy thôi nhưng có lẽ mãi mãi cô không thể chạm vào trái tim của chàng trai tóc hồng thoảng hương quýt ấy. Bỗng...hình ảnh người con trai ấy mờ đi sau màn nước mỏng, cô sắp không chịu nổi nữa rồi, sắp không thể kìm nén được tình cảm này nữa rồi...

https://youtu.be/X4Go5UcNVuk

*

*

Jungkook bước ra khỏi phòng tắm, khoác chiếc áo tắm trắng dây buộc lả lơi lộ ra bờ ngực săn chắc đầy quyến rũ. Tay đang lau lau mái tóc ướt rồi ngồi xuống chiếc ghế sopha nhỏ đắm chìm vào điệu nhạc vừa thu hồi chiều đã bật lặp lại từ lúc trở về phòng. 

"Giọng hát nghe thật rung động..."

Bỗng cơn gió lạc vào căn phòng với ánh đèn ngủ mờ nhạt, anh chợt nhớ đến những video trong điện thoại cô khi anh giúp cô chuyển bài thu vào máy. 

"Chẳng phải là những video Jimin-hyung hay nghe sao? Không lẽ..."

Jungkook bật dậy mở laptop tìm kênh youtube đó, có một video mới đăng tải "Nothing like us"

"Đây là giọng của Mai Linh mà..."

Lắng nghe từng câu hát, dõi theo bàn tay bé nhỏ tưởng xa lạ mà vô cùng thân quen ấy, trong lòng dấy nên một cảm giác khó hiểu. Mở lại những video anh quay, vô tình lọt vài cảnh có cô và luôn có một ánh mắt dõi theo. Đúng vậy, chính là Jimin-hyung, ánh mắt ấm áp ấy luôn hướng về nơi cô. Jungkook quẳng cái điện thoại sang cạnh giường, thả cả cơ thẻ nặng nề xuống, tâm tình thật không thoải mái chút nào... Anh bị sao thế này, cảm giác thật khó chịu rồi bất chợt nhớ đến khoảnh khắc chạm ánh mắt với cô và khuôn mặt ửng đỏ như vừa khóc khiến lòng anh chợt có cảm giác hồi hộp mà len lỏi chút ấm áp mà cả chút xót xa. Đặt tay lên trán, hướng mắt ra khung cảnh mờ ảo ngoài cửa sổ. Đêm nay, có một trái tim đang thổn thức khôn nguôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro