3
TaeHyung trợn mắt, chạy tới đỡ cậu. Anh nhìn tên lúc nãy, ánh mắt như muốn giết người. Xung quanh nơi đây tối đen như mực chỉ có ánh sáng từ cây đèn pin của anh mà thôi ngoài ra chẳng còn gì cả. Hắn chém cậu hai nhát thì chạy đi, có lẽ không phải vì hoảng sợ đâu, nếu hoảng sợ anh ta đã không dùng dao dọa chém TaeHyung mà lúc đó có xe đi ngang, đèn của xe chiếu thẳng vào hắn nên buộc phải chạy nếu có người thấy thì nguy.
Nhìn lại cậu , toàn thân cậu đều bê bết máu, máu từ vết thương không ngừng chảy. Anh đang vô cùng hoảng và lo sợ. Có phần trách cậu, rõ ràng biết anh không thích cậu nhưng vẫn chạy đi đỡ cho anh hai nhát dao, có phải quá ngốc không?
Anh lay cậu nhưng cậu không trả lời, bây giờ toàn thân cậu đã bắt đầu lạnh lại, anh bế cậu lên, dùng hết sức chây đến bệnh viện gần nhất.
Lòng anh giờ đây chỉ nghĩ đến làm sao để cứu cậu, làm sao để cậu đến bệnh viện một cách nhanh nhất, làm sao để cậu an toàn, làm sao để cậu không chết. Ngoài ra chẳng còn gì cả.
Cậu được anh ẵm trên tay nở nụ cười hạnh phúc, mặc dù có bị thương nhưng chỉ cần anh để ý đến cậu nói chuyện với cậu có mất đi cái mạng cũng chẳng sao.
Anh không phải không thấy nụ cười ấy, anh còn có ý định ném cậu xuống chửi cho một trận vì cái tội ngu ngốc nữa ấy chứ, nhưng cậu đang bị thương rất nặng chậm trễ thì có mà mất mạng nên cố chạy thật nhanh.
Vừa đến nơi, anh đã la lớn để các y tá bên trong nghe thấy. Họ chạy ra nhìn thấy một thiếu niên mất nhắm nghiền, trên người đâu đâu cũng là máu. Nhanh chóng đem xe cứu thương đến, họ đẩy cậu vào phòng cấp cứu.
Anh tông vào, nhưng bị y tá đẩy ra, bắt đầu từ lúc này chính là lúc ranh giới của sinh tử.
Ngồi bên ngoài, tay chân anh lạnh hết cả lên, nhưng trong lòng lại như lửa đốt, cách vài phút anh lại đi tới đi lui vài lần, đến mức các y tá ở ngoài hoa mắt chóng mặt.
Nhìn thì có vẻ quan tâm lo lắng nhỉ nhưng đây đúng là lần đầu tiên anh lo cho cậu đó. Trước giờ cậu chưa bao giờ được vậy đâu. Anh xoa nhẹ thái dương, tay chân vẫn còn dính máu anh cũng chẳng còn tâm trí đi vệ sinh cho sạch sẽ.
Hiện tại, chỉ cần biết cậu an toàn là anh đã rất cảm ơn ông trời rồi. Nếu cậu có bị gì anh đây cả đời cũng chẳng trả nợ cho cậu bằng cái gì, mà nếu có trả chắc cũng phải mấy kiếp mới hết.
Thời khắc cậu ngã xuống đầu óc anh trống rỗng chỉ chứa nổi hình ảnh của cậu. Một người con trai yếu đuối, nhát gan lại dám che chắn cho anh bằng cả tính mạng.
Nhớ lại khoảng thời gian trước đây phải chăng anh có hơi vô tình thậm chí là độc ác với cậu khi cậu luôn cố bên cạnh anh còn anh luôn cố né cậu?
Bây giờ nghĩ lại, lúc trước cậu luôn theo sau anh, theo dõi anh, quan sát anh điều này anh biết nhưng thật sự anh không có tình cảm gì vời cậu cả.
Những lúc anh cần, cậu đều có mặt, luôn luôn tình nguyện giúp đỡ anh, mặc cho anh có cần hay không. Ngốc nghếch yêu anh nhưng đổi lại cậu được cái gì? Không! Cậu chả được gì trái lại còn rước chuyện xấu vào thân khi học sinh nữ thấy cậu luôn bám theo anh rồi tìm cách hại cậu.
Đánh có, mắng có, sỉ nhục có, chà đạp có, khinh bỉ có...chẳng có gì là không có nhưng anh cũng chẳng mảy may quan tâm dù chỉ là một lần.
Phải chăng kiếp trước cậu đã làm gì sai? Đốt nhà? Hiếp dâm? Cậu đã làm gì xấu để kiếp này phải gánh chịu đau thương thế này?
Chưa bao giờ cậu nhận được thứ gì từ anh, một lời nói cũng chưa. Vậy mà cậu vẫn không từ bỏ anh được, càng ngày càng lún sâu vào tình yêu này.
Ngồi cả mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng đèn của căn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ và y tá bên trong bước ra.
-"Bác sĩ cậu ấy có sao không?"- TaeHyung nắm tay bác sĩ, vẻ mặt hồi hộp chờ đợi
-"Không sao, cậu ấy mất khá nhiều máu với lại vết thương hơi sâu nhưng đã được truyền máu rồi, cũng may cậu đưa cậu ấy đến kịp nếu không chỉ vài phút cậu ấy có thể mất mạng đó! Cậu ấy vẫn chưa tỉnh, nếu cậu vào thăm hãy im lặng để cậu ấy tịnh dưỡng"- bác sĩ gở chiếc mắt kính ra, tay cho vào túi từ tốn nói anh nghe, vỗ vai an ủi anh vài cái rồi đi.
Anh gật đầu cảm ơn rồi cúi đầu chào vị bác sĩ kia. Nhẹ nhàng thở phào, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế chờ, tay xoa trán thở ra. Mỉm cười một cái, coi như trời thương anh không để anh làm tên bất nghĩa.
Liếc nhìn vào cửa chính của phòng cậu đang nằm, một lúc sau anh đi trở ra bệnh viện. Anh về nhà tắm rửa và thay một bộ đồ khác, mua một bó hoa và cháo cho cậu.
Trở vào bệnh viện, nhẹ nhàng mở cửa, anh để bó hoa và bịch cháo trên bàn, kéo nhẹ chiếc rèm cửa ra để ánh sáng chiếu vào.
Lấy cái ghế gần đó anh ngồi xuống ngắm nhìn cậu. Cả thân hình đâu đâu cũng là dây nhợ của mấy thiết bị hỗ trợ, anh có hơi xót, chắc cậu đau lắm nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro