2
Trong suốt giờ học, tâm trí cậu cứ để đâu đâu, cậu mắt ngắm nhìn anh, trong lúc học anh vô cùng tập trung. Thần thái của anh toát lên vẻ lạnh lùng, quý tộc và có chút tàn nhẫn.
Cậu ngồi thừ ra ngắm nhìn anh đến mức không nghe cả tiếng chuông ra chơi nữa, không nhờ đám con gái la hét cậu cũng chẳng biết.
Ra chơi, tất cả học sinh đều ra ngoài, chỉ còn anh với cậu trong lớp, anh ngồi đọc sách còn cậu tay cầm hộp cơm lúc sáng tự làm bẽn lẽn đến gần anh.
-"Anh chưa ăn cơm đúng không? Em có làm cho anh đây! Anh ăn thử đi, rất ngon đó"- cậu chìa hộp cơm để lên bàn cho anh mặc cho anh đang quay lưng với cậu.
-"Tôi đã nói là không cần, cậu không cần làm vậy , chỉ tốn sức, với lại tôi cũng không thích"- lời nói của anh như một gáo nước lạnh, à không như hàng ngàn cây kim đâm thẳng vào trái tim cậu.
Cậu là vậy, hai năm nay không ngày nào là không làm cơm cho anh nhưng chưa một lần anh nhận lấy, mỗi lần cậu đưa anh đều tuyệt tình từ chối, có khi còn nói những lời làm cậu tổn thương.
-"Anh cứ ăn thử một miếng đi, không chừng anh sẽ thay đổi ý nghĩ"- cậu cười đau khổ, tay mở hộp cơm, mùi hương thơm phức tỏa ra, múc một muỗng cậu đưa gần tới miệng anh.
-"Tôi đã nói không ăn, cậu điếc hả?"- cậu đưa muỗng tới đâu, anh lại né tới đó.
Bực bội, anh hét lên hất cả muỗng và hộp cơm xuống đất, toàn bộ công sức cả buổi sáng của cậu coi như công cóc. Anh trừng mắt với cậu, vứt quyển sách xuống bàn, anh cho tay vào túi quần rồi bỏ ra ngoài.
Đó chính là những gì cậu nhận được sau khi ra 3 tiếng đồng hồ làm đồ ăn cho anh, cậu chỉ trông mong ăn thử một miếng dù có chê hay khen cậu cũng chịu, nhưng có lẽ đó là ước mơ quá lớn đối với cậu.
Tim cậu đau lắm. Biết là chẳng nhận được gì từ anh nhưng cậu vẫn cố chấp học tập nấu ăn để nấu cho anh nhưng chưa bao giờ thành công cả, nhìn đống cơm vương vãi dưới đất, cậu cười chua xót, nước mắt đã bắt đầu rơi.
Cậu khóc, chân khụy xuống dọn dẹp đống hỗn độn đó, nước mắt cậu nhiễu xuống tay và nền gạch lạnh ngắt, quẳng chúng vào sọt rác, cậu trở về chỗ của mình ngồi, gục mặt xuống bàn.
Lúc đó, anh đang ở ngoài sau trường, nhẹ nhàng nhìn ngắm đám hoa của trường nay đã nở hoa, anh mỉm cười nhẹ, nụ cười như ánh mặt trời. Anh có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được, luôn luôn có một người ở cạnh anh, chăm sóc lo lắng và bán mạng vì mình. Vì anh vốn dĩ không biết trân trọng nó.
***
Trên đường đi học về, cậu bị luồng gió đông làm cho lạnh hết cả người, đôi mắt đã sưng húp lên vì khóc suốt buổi chiều. Cậu đi trên đường, miệng hát bài hát buồn, mắt vẫn luôn khóc, nước mắt chảy dài xuống đến môi cậu một vài giọt lọt vào lưỡi, cậu cảm nhận được nó mặn lắm, nhưng sao cậu lại thấy nó nhiều hương vị thế này.
Có đắng, có chát và có mặn nhưng không có một chút ngọt ngào nào cả. Cuộc đời cậu có bao giờ hạnh phúc mà bảo ngọt, chỉ toàn bị hành hạ đánh đập mà thôi.
Đang chìm trong nỗi buồn, cậu nghe có tiếng người kêu lớn. Tiếng này hình như của một cô gái thì phải, cậu quệt nước mắt, đi theo tiếng kêu thì đến một căn hầm lớn.
Đến nơi, trước mặt cậu là một tầng hầm rất lớn, bên trong tối đen như mực, không khí lạnh lẽo và âm u. Cậu từ nhỏ đã nhát gan nhất là thể loại kinh dị, đầu óc cậu tưởng tưởng đủ thứ. Cậu sợ, lỡ đâu có một con ma từ đâu nhảy ra chạm vào cậu thì chắc chắn cậu sẽ xỉu trước khi kịp la lên.
"Cậu là ai?"- tiếng nói từ sau lưng truyền đến làm cậu giật mình, tim cậu đập liên tục phải chăng cậu đã nghĩ đúng?
Từ từ quay mặt lại, môi cậu tím tái mặt mày xanh lét, cậu nhìn phía trước cái người mà vừa lên tiếng.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
"Cậu khùng sao? Tôi đâu phải ma mà la vậy!"- là tiếng của một thiếu niên khoảng 19 tuổi, anh ta nhìn cậu bằng ánh mắt kì thị.
"Tôi......tôi tưởng.........anh là............"
".......là ma chứ gì"- cậu gật đầu, cũng may tên đó có cầm đèn pin để cậu thấy mặt mà hình như giọng này quen quen, gương mặt cũng rất quen a~
Cậu là đang thắc mắc tại sao đi theo tiếng kêu của cô gái kia mà lại gặp người con trai này, với lại đêm hôm khuya khoắt hắn làm gì ở đây? Không phải là cướp hay kẻ xấu chứ?
-"Kim TaeHyung?.................... CẨN THẬN!"- nhìn kĩ một hồi cậu mới nhận ra người cậu luôn luôn thương nhớ, yêu thầm mấy năm trời đang đứng trước mặt cậu, nhưng................cậu lại thấy thêm một người nữa.
Cậu la lên, cái cặp lúc nãy cậu ôm chặt đến rách đồng thời rơi xuống. Hai mắt cậu trợn lên, đằng sau anh là một tên con trai khác. Tên này có ánh mắt sắc lạnh, rất đáng sợ, mắt hắn liếc nhìn anh rồi đến cậu, hai tay đều cầm dao, đang giơ thẳng lên trời.
Anh thấy biểu cảm của cậu thì khó hiểu, quay mặt lại ra sau thì cũng như cậu, anh hoảng sợ và cả giật mình, chưa kịp lên tiếng thì tên đó vừa lúc chém hai nhát dao xuống.
Roẹt~~~~
Cậu ngả xuống, lúc nhát dao sắp chạm vào người anh cậu đã chạy đến đẩy anh ra sau đưa thân mình lên che chắn nên bị hai nhát dao chém thẳng xuống ngực, chiếc áo đồng phục rách đi, máu theo đó chảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro