Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

JungKook trước ngực mang miếng tạp dề, trán đang đầy cả mồ hôi, tay không ngừng thái rau, thái thịt để làm một hộp cơm trưa ngon lành đến TaeHyung.

Cậu thích TaeHyung đã hai năm rồi, từ ngày đầu gặp anh cậu đã bị anh lấy đi cả trái tim rồi, hình bóng anh luôn tràn ngập trong trí nhớ của cậu, cậu luôn nhớ về anh, cứ nghĩ về anh suốt thôi, cậu luôn luôn có mặt mỗi khi anh cần giúp gì đó, lúc nào cậu cũng theo sau quan sát anh.

Thói quen làm cơm trưa cho anh đã hình thành từ lúc đó, cậu muốn tự tay chăm sóc cho anh, làm nhiều chuyện cho anh vui. Mỗi hộp cơm cậu làm đều mang theo đầy tình cảm và hy vọng với anh.

Cậu nấu ăn rất ngon, thoáng chốc đã xong, nhìn thành quả của mình, cậu mỉm cười với nó nhưng......... một giọt nước mắt lại rơi xuống nền đất.

***

Cậu đi thẳng lên lớp, cậu chỉ cuối mặt xuống đất, trên mặt còn có một chiếc khẩu trang. Cậu là gay, điều này cả trường đều biết và họ...........kì thị cậu.

Họ ghét cậu, nói cậu ghê tởm, dơ bẩn. Họ khinh thường cậu, nhưng, cậu đâu có muốn. Bản thân sinh ra cậu đã không thích con gái nhưng lại phản ứng với con trai. Cậu phải làm sao khi trời sinh nó đã như vậy? Cậu còn không biết nữa là. Cậu thầm nghĩ, yêu phải là nam nữ mới được sao? Tình yêu cũng phân biệt giới tính nữa sao? Nhất định là nam nữ mới được à? Không phải chỉ cần yêu nhau chân thành là được sao? Rất nhiều câu hỏi cậu đặt ra nhưng lại không có câu trả lời.

Cậu luôn luôn bị đám nữ sinh trong trường kiếm chuyện, đánh cậu còn đám nam sinh thì hành hạ trêu ghẹo chửi mắng và sỉ nhục. Trên người cậu quanh năm suốt tháng lúc nào cũng có vết thương, không ít cũng nhiều vì đâu ngày nào cậu được yên với chúng,

Riết rồi cậu cũng quen có lẽ vết thương đã thành vết chai nên có đánh đến mức nào đi chăng nữa cậu cũng chẳng thấy đau, đôi khi cậu còn cười khi bị thế nữa làm bọn chúng tưởng cậu khinh chúng nên đánh mạnh thêm.

Cậu lại là trẻ mồ côi, hay thật, đời thật biết trêu ngươi, cậu chẳng có cái gì cả. Gia đình? Tiền bạc? Bạn bè? Không! Cậu không có thứ gì ngoài cái mạng này cả, nên chúng có muốn lấy cậu cũng đồng ý cho.

Cậu học được đến ngày hôm nay cũng nhờ trời cho cái đầu óc thông minh, nhưng nó chỉ có thể ứng dụng vào học tập, còn sự đời.......cậu chẳng biết cái gì hết.

Cậu năm nào cũng được học bổng nên được chuyển vào trường Royal danh giá này, nhưng có vẻ nơi đây không dành cho cậu nhỉ? Cậu chẳng có lấy một đứa bạn để làm quen nữa đừng nói gì đến bạn thân. Họ luôn tránh né cậu dùng lời nói để làm cậu đau lòng.

Nhưng đó là lúc trước thôi, bây giờ dù có bị đánh đến chết đi chăng nữa cậu cũng chẳng khóc được, duy chỉ có một người có thể làm cậu khóc, đó chính là anh-Kim TaeHyung.

Anh là học sinh mới chuyển đến cách đây 2 năm thôi, nhưng hiện giờ số fan của anh trong trường có thể so sánh ngang với idol đấy. Anh vừa đẹp trai, học giỏi lại là con nhà giàu nên chuyện này là dĩ nhiên.

Anh lại thuộc top người lạnh lùng ít nói nên ít ai tiếp cận được anh chứ đừng nói đến bắt chuyện.

Anh luôn nhận được vô số lời cũng như thư tỏ tình của bọn con gái nhưng tuyệt đối không nhận bất cứ lời tỏ tình nào cả, đến bây giờ cũng chưa có bạn gái. Cậu thường nghĩ hay để cậu ít kỉ một lần cứ để anh vầy cậu còn có cơ hội. Chỉ cần anh không có người yêu không chấp nhận cậu cũng chả sao cả.

"Tao nghe có mùi dơ bẩn và nghèo hèn ở đâu đây á tụi bây"- một cô gái bề ngoài xinh đẹp ngồi ở hàng ghế đầu trong lớp lên tiếng gây trò cười cho người khác, xung quanh là đám nam nữ trong lớp

Thành công gây cười, ai nấy trong lớp đều cười rộ lên, cậu vừa từ ngoài vào đã nghe thấy lời này, nhoẻn miệng cười chua chát một cái, cậu về chỗ của mình, cậu quá quen với nó rồi.

"Chà, chà, hôm nay đi học mà mang khẩu trang sao? Sợ người khác thấy cái mặt dơ bẩn của mày hả?"- cô gái đó liếc cậu khi cậu vừa đi ngang qua, đá mắt với mấy người khác tiến lại chỗ cậu châm chọc

Cậu vẫn ngồi đó, tay đan lại với nhau, toàn thân đều là vết bầm nhờ có áo khoác mới che lại được. Cậu không để ý cũng chẳng trả lời lại vì cậu biết, đó chính là thứ bọn kia muốn. Chúng sẽ lấy đó làm cớ mà đánh cậu cho xem, mặc dù bị chai với mấy vết thương nhưng cậu cũng không tới mức tạo cơ hội cho chúng hành hạ.

Bọn đó thấy cậu không trả lời, thì thêm vào một số lời nói mỉa mai bài xích cậu, có lẽ như đây là thú vui mỗi ngày của họ nhỉ?

Cùng lúc đó, TaeHyung từ ngoài vào. Trên mình là bộ đồng phục của trường, mái tóc màu xanh rêu lẫn đen, đôi giày converse cao cổ trắng đen làm anh thêm nổi bật. Học sinh nữ thấy anh vào thì chỉnh chu đầu tóc và quần áo, lấy phấn son ra trang điểm lại, rồi ngồi thả thính các thứ.

Cậu thì khác, chỉ ngồi một chỗ, ánh mắt theo dõi anh kĩ càng, cậu để ý từng chi tiết nhỏ của anh. Anh chuyển động ánh mắt cậu chuyển động theo, luôn luôn như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro