Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Đứa trẻ không có lương tâm

CHƯƠNG 89: Đứa trẻ không có lương tâm

Trans: Mint (YM0919)

Beta: Thanh Mai Tiểu Thư

" Anh Seok Jin, mặt anh sao lại đỏ hết cả lên thế?"

Lo lắng anh cả bị phơi đến cháy nắng, Jung Ho Seok vươn tay xem xét kiểm tra một hồi, làn da thật sự nóng lên không ít.

Anh kinh hô một tiếng:

" Hyung? Không phải anh bị sốt đấy chứ?"

Kim Seok Jin phất phất tay:

" Anh không sao, không có việc gì, chắc là ban ngày đi nhiều nên bị cháy nắng chút thôi."

Nhưng sao trái tim anh lại nhảy nhót đập nhanh đến như vậy.

Anh đưa hai tay lên ôm lấy ngực mình, khóe miệng bất giác kéo lên một đường cong tuấn mỹ.

Tỉnh dậy vào ngày hôm sau Park Seol Ah cảm thấy đầu óc vẫn còn lâng lâng nặng trịch, cô khoác lên mình chiếc thảm lông có hoa văn cầu kỳ phức tạp rồi mở cửa đi ra trước ký túc xá.

Mặt trời như một đốm lửa màu cam hồng lóe sáng phía chân trời, ánh nắng trải dài vô hạn, đâm vào trong ánh mắt cô hiện ra một sợi dây dẫn lửa lấp lánh.

Cô thích ý đứng dựa người vào lan can, nhìn ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt biển, một mảng sóng nước dập dờn lóng lánh như những viên kim cương tinh xảo.

" Sao em dậy sớm thế?"

Vòng eo bị vòng lấy, Jeon Jung Kook ôm thân thể mềm mại của cô gái trong chiếc thảm lông vào lồng ngực, môi khẽ chạm lên vành tai nhỏ xinh.

Anh rút di động ra, chụp lại bức ảnh mặt trời tỏa ra sắc hồng rực rỡ đang mọc từ phía chân trời, rồi điểm điểm vào màn hình chuyển điện thoại về chế độ camera trước, hiện lên gương mặt mộc thanh tú không tì vết xen chút mệt mỏi sau khi uống rượu của cô.

Park Seol Ah thẹn thùng che lại, nghiêng người chôn mặt vào hõm cổ anh.

" Aa, đừng chụp, khó coi chết đi được."

" Có gì mà khó coi? Thật sự rất đẹp đó."

Jeon Jung Kook nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt thẹn thùng của cô, mỉm cười sủng nịch, lại nhịn không được cúi xuống dán môi lên gò má trơn mịn, hồng nhuận.

Đôi tay dần trở nên siết chặt, ôm cô vào lòng, thân thể đè nặng lên lan can gặm cắn đôi môi căng mọng, thẳng đến khi Park Seol Ah lẩm bẩm phát ra tiếng kêu đau thì anh mới đành lưu luyến buông tha cô.

Trời cũng dần dần sáng tỏ, tất cả các thành viên đều đã tỉnh dậy, đoàn người lại lên xe trở về thủ đô Valletta.

Sau một ngày mua sắm thỏa thích cùng với việc cảm nhận cảm giác kích thích khi dùng cơm tại nhà hàng nằm trên tầng 40 của một tòa cao ốc chọc trời thì chiều tối hôm đó chuyến du lịch Malta cũng chính thức kết thúc.

Tất cả mọi người đều mang trong mình một sự mênh mông luyến tiếc mà bước lên máy bay trở về Hàn Quốc, chỉ trừ Park Seol Ah.

Cô cùng với Susan đã xuất phát ra sân bay sớm hơn bọn họ để lên máy bay về Los Angeles, là Park Seol Ah chuẩn bị đến ngày tái khám định kỳ.

Park Jung Hoon lại mới thay đổi màu tóc khác, Park Seol Ah vì vậy mà thực sự lo lắng một ngày nào đó cậu sẽ không còn một sợi nào trên đầu nữa.

Thời điểm Park Jung Hoon biết được chị mình đã khôi phục được hoàn toàn ký ức trước kia cậu liền vui vẻ, cả người nhảy dựng lên, ôm lấy cô liên tiếp xoay tròn mấy vòng.

Park Seol Ah ngồi trên băng ghế dài trong vườn hoa của bệnh viện, đánh mắt nhìn về phía xa có một cô bé mang trên người bộ quần áo bệnh nhân, vẻ mặt vô tư hồn nhiên chạy nhảy trên thảm cỏ xanh mướt, lại nghĩ về chính bản thân mình khi lần đầu đến Los Angeles, toàn thân toát ra biểu cảm lãnh đạm, xa lạ, người sống chớ đến gần. Sau đó thì cô cùng Susan trải qua một năm gắn bó như hình với bóng, bất tri bất giác cũng trở nên thân thiết hơn với rất nhiều nhân viên y tế nơi đây, hiện tại muốn từ biệt quả thật cũng có chút không nỡ.

Chóp mũi chợt thấy cay cay, bác quản gia xách theo mấy cái vali hành lý đi ra, mỉm cười nhìn cô:

" Cô chủ, ông chủ đang đợi cô đấy."

Park Seol Ah gật gật đầu, trong lòng không khỏi có một chút khẩn trương.

Chú của cô là một người đặc biệt nghiêm túc, mái tóc không bao giờ cẩu thả mà luôn được vuốt ngược chỉnh tề ra sau đầu, giày da bóng loáng tạo cảm giác sang trọng quý phái, ánh mắt sắc bén quét qua khiến cho không biết bao nhiêu người vì nó mà cảm thấy không rét mà run.

Park Seol Ah đột nhiên lại nhớ đến những lời bác sĩ vừa mới nói với cô.

" Snow, hiện tại trong lòng cháu đang cực kỳ bất an cùng rối loạn, ta đoán cháu hẳn là đang buồn rầu về vấn đề tình cảm, kỳ thật có đôi khi cháu hãy làm theo những điều trái tim mình mách bảo, rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết một cách dễ dàng hơn, cũng không cần để ý quá mức đến suy nghĩ của người khác, mà xem nhẹ thế giới nội tâm chân thật nhất của chính mình."

Cô nghĩ đến rất nhiều người, không chỉ có người nhà, mà còn có bọn họ, sự xuất hiện và tồn tại của họ là tất cả những gì trân quý, thiêng liêng nhất trong cuộc đời cô.

Về tới căn biệt thự trên núi ở Hollywood, chú Park Se Woo đang ngồi trước máy tính trong thư phòng, ngón tay thon dài linh hoạt gõ lên bàn phím.

Thấy Park Seol Ah bước vào, khuôn mặt vốn lạnh lùng băng lãnh lập tức lộ ra một tia vui mừng, mỉm cười:

" Về rồi à?"

" Dạ!"

Park Seol Ah gật gật đầu.

" Đi chơi có vui không?"

Mười ngón tay anh đan vào nhau đặt dưới cằm, hai mảnh thấu kính đặt trước mắt, phản quang.

" Có."

Park Seol Ah cố che lại cảm xúc khẩn trương, hô hấp cũng có chút chậm.

Park Se Woo đột nhiên thu hồi ý cười, từ đáy mắt tràn ra một tia mất mát.

" Ta có cảm giác cháu ít nói hơn so với trước."

Park Seol Ah ngượng ngùng mà cười cười, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể tiếp tục im lặng, trầm mặc.

" Lần này trở về, còn muốn đi nữa sao?"

Park Se Woo đứng lên, đôi tay đút vào trong túi quần, chậm rãi bước về phía cô.

Park Seol Ah cứng người, cắn môi dưới, thập phần để ý mà nhìn chăm chú sắc mặc anh, khẽ gật đầu.

" Chú, cháu muốn chuyển về Hàn Quốc sống."

Park Se Woo dựa ngồi vào bàn làm việc, một tay chống mặt bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng, chậm rãi điểm lên đó.

Qua thật lâu sau, khi Park Seol Ah ngồi thẳng tắp ngay ngắn, sống lưng bắt đầu có cảm giác tê mỏi thì anh cuối cùng mới thở dài một hơi.

" Snow, cháu cùng với mẹ cháu thật giống nhau, đều dũng cảm đi truy đuổi tình yêu. Nhưng cháu đã xác định rõ ràng chưa? Cuối cùng cháu muốn mang ai trở về gặp ta đây?"

Anh đi đến bên người cô, lòng bàn tay nắm lấy bả vai mảnh khảnh, ôn nhu mà vỗ vỗ.

" Hoặc là mang theo tất cả bọn họ tới gặp ta?"

" Chú."

Park Seol Ah có chút động dung, nước mắt chợt dâng lên, theo khóe mắt chảy xuống hai bên má.

Cô nhịn không được, đứng dậy nhào vào vòng tay Park Se Woo, khóc đến đáng thương:

" Cháu cũng thật không nỡ xa chú cùng với Jung Hoon."

Bàn tay to lớn của Park Se Woo nhẹ nhàng xoa lên sau gáy cô.

" Cháu là con gái, sớm muộn cũng phải gả cho người khác mà."

Cảm giác cô dựa vào lồng ngực Park Se Woo hoàn toàn khác với khi cô ở trong vòng tay của bọn họ, Park Seol Ah giờ phút này chỉ đơn giản là một đứa con gái bé bỏng đang làm nũng với người cha vĩ đại của mình.

Park Se Woo cũng có chút chua xót:

" Ta và Jung Hoon sẽ đi Seoul thăm cháu."

" Dạ."

Thanh âm Park Seol Ah run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt giàn dụa chảy ra không thể ngăn được.

Cô phải làm một đứa trẻ không có lương tâm, bởi vì cô thực sự muốn trở lại ở bên cạnh những người mà cô đã yêu bằng cả trái tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro