Chương 77: Hồi ức của Susan
CHƯƠNG 77: Hồi ức của Susan
Trans: Mint (YM0919)
Beta: Thanh Mai Tiểu Thư
Park Seol Ah lén lút liên lạc với anh quản lý, cùng Susan lặng lẽ đóng gói hành lý, sáng sớm ngày hôm sau anh quản lý liền lái xe đưa hai người họ đến một khách sạn mới, vẫn là một cái Suite Room.
" Oppa, gian phòng này bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Park Seol Ah có chút ngượng ngùng.
" Không cần... Không cần."
Anh quản lý nhìn khuôn mặt non nớt của cô, lại nghĩ đến cô cũng cùng tuổi với Kim Tae Hyung và Park Ji Min, không khỏi thở dài.
" Em ở lại đây cẩn thận một chút, có việc gì lập tức điện thoại cho anh."
" Không được, oppa! Em phải trả tiền phòng cho anh."
" Tiền này đều sẽ ghi lại rồi báo cho chú của em."
Câu nói của anh quản lý làm cho Park Seol Ah sững người, trên mặt nóng như lửa đốt.
Park Seol Ah cảm thấy uất nghẹn đến hoảng hốt, cô giống như một kẻ luôn mang phiền toái đến cho người khác, kể cả chú, kể cả em trai, kể cả Susan và còn thêm cả BangTan.
Trong đầu giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, mũi bắt đầu liên tiếp sụt sịt, hốc mắt vô thức trở nên hồng hồng.
Anh quản lý vừa thấy liền lập tức hoảng sợ, vội vàng an ủi:
" Em đừng khóc... Em đừng khóc... Aigoo... Tổ tông ơi. Em không cần lo lắng, hai ngày nữa bọn anh sẽ đưa em đến Malta."
" Malta?"
Park Seol Ah có chút nghi hoặc.
" Địa điểm quay Bon Voyage á, Bang PD đã đồng ý để em đi theo rồi."
Park Seol Ah lắc đầu:
" Em không đi, em phải về nhà."
" Yah!"
Anh quản lý nâng mày, suy tư một chút, sau khi cân nhắc hai mặt lợi và hại thì anh hơi hơi gật đầu.
" Anh sẽ nói lại với PD-nim, em trước mắt cứ yên tâm ở lại đây, tuyệt đối không được mở cửa cho người lạ vào phòng."
Park Seol Ah gật đầu rồi lễ phép khom khom lưng tiễn anh quản lý ra cửa.
" Cậu có khỏe không?"
Susan thấy sắc mặt cô trắng bệch, không khỏi lo lắng.
Cô bần thần lại gật gật đầu, Park Seol Ah đi đến ngồi xuống góc sofa, cơ thể cuộn tròn thành một cục.
Susan yên lặng đem cả người cô kéo vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cô.
Nhớ lại lúc vừa mới bắt đầu tiếp nhận bệnh nhân Park Seol Ah, cô ấy cũng giống hệt như lúc này, mỗi ngày đều cuộn tròn bên cửa sổ, vô hồn nhìn lá cây bên ngoài cửa sổ từ sinh trưởng đến tụi tàn.
Cô suốt ngày không nói lời nào, Susan chỉ có thể làm theo lệnh của ông chủ mà ở lại bên cạnh cô, cùng cô đi dạo khắp nơi.
Bỗng một ngày nào đó ở trên bờ cát Santa Monica có một người con trai Châu Á mặc cái áo sơ mi họa tiết bông hoa đột nhiên chạy tới chặn bọn họ lại, trong miệng kích động mà kêu lên bằng loại ngôn ngữ mà cô hoàn toàn không hiểu.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Park Seol Ah bộc lộ cảm xúc ngoài cái biểu cảm ma ma dại dại thường ngày.
Cô rơi lệ.
Sau đó cô mở miệng.
" Anh trai nhỏ đẹp trai!"
Người con trai cực kỳ vui mừng ôm chặt lấy cô mà khóc, đến lúc này Susan mới sực tỉnh, lập tức kéo người con trai kia ra, hơn nữa còn hung hăng tặng thêm cho anh một đấm.
Chỉ vài phút sau thì Susan chỉ có thể kinh ngạc há hốc mồm miệng, hết nhìn xuống bức ảnh trên trang Twitter rồi lại ngước lên nhìn lại khuôn mặt tuyệt phẩm kia xác nhận đều cùng là một người, cô liền lập tức có chút sợ hãi khi nghĩ đến việc nếu fans của anh mà biết được chắc cô sẽ bị đuổi đánh nhừ tử quá.
Để phòng ngừa việc bị fans phát hiện cô cố ý gây thương tích cho Jung Ho Seok của bọn họ, Susan liền mặt dày xin chụp với anh một bức ảnh coi như là làm chứng cho việc bọn họ thật sự là có quan hệ bạn bè, kết quả cuối cùng lại bị đối phương ấp úng phán cho một câu.
" Important Business."
OK! Fine!
Cô chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay đầu hàng.
*****
Trở lại với hiện thực.
Ôm được một lúc thì Park Seol Ah kêu buồn ngủ, trên khuôn mặt cô hiện rõ vẻ ủ rũ mệt mỏi, vì thế Susan cũng mặc cho cô còn chưa tắm rửa liền để cô đi nghỉ ngơi trước.
Chỉ chốc lát sau, có một cuộc điện thoại gọi đến, trên màn hình lập lòe cái tên " NamJoon".
Susan cắn môi, trong khi cô vẫn còn đang tự hỏi là có nên hay không tiếp nhận cuộc gọi này thì màn hình cũng trở nên tối sầm.
Một giây --- Hai giây ---
" Plz just let me know if you are safe!"
( Làm ơn cho anh biết bọn em có an toàn hay không?)
" Everything is all right. Don't worry about us."
( Mọi thứ đều ổn. Đừng lo lắng cho bọn em.)
Đầu bên kia không trả lời lại nên cô nghĩ chắc anh đang thông báo tin tức lại cho các thành viên khác, Susan thở dài.
Cô vốn dĩ nghĩ người Hàn Quốc đều có tư tưởng bảo thủ nhưng không ngờ bọn họ lại cũng thích chơi như vậy.
Mới đầu, khi ở Los Angeles cô cho rằng Park Seol Ah với Jung Ho Seok là một đôi.
Sau đó lại gặp Jeon Jung Kook, cô nhìn người tuyệt đối không sai, với mấy cái hành động bám dính người của anh thì cô có thể khẳng định là Jeon Jung Kook thích Park Seol Ah.
Nhưng chẳng bao lâu lại xuất hiện thêm một Park Ji Min, khi vừa thấy anh cùng với Park Seol Ah hôn môi ở bể bơi, Susan liền phải kiềm chế lại các loại hình ảnh xấu xa hiện ra trong đầu, phòng ngừa chính mình ngày càng trở nên quái dị cô chỉ có thể thật nhanh chạy về phòng trước.
Susan nhìn về phía phòng ngủ, nhịn không được lại phiền não thở dài.
Park Seol Ah thật là một cô gái rất đáng giá để yêu thương.
Tuy rằng không thông thạo được ngôn ngữ của người Hàn Quốc nhưng giác quan thứ sáu chuẩn xác nói cho cô biết, tuyệt đối là chuyện này có liên quan đến mấy nữ sinh ở quán thịt nướng mấy hôm trước.
Lúc cô ngồi trong nhà WC liền nghe thấy được mấy giọng nữ cũng ở bên trong đang ríu rít nói cái gì đó, cô thì lại nghe không hiểu tiếng Hàn, cùng lắm chỉ bắt được vài chữ BTS với tên của các thành viên.
Cố gắng cúi xuống khe hở phía dưới cánh cửa nhà WC cô có thể nhìn thấy một cô gái trong đó đang mang dưới chân đôi giày PUMA.
Sau đó lại phát hiện được người này ngồi ngay sau bàn của bọn cô nhưng chỉ là lén nhìn về phía này chứ không có bất cứ một hành động nào khả nghi.
Cô cho rằng đây chỉ là những Fan hâm mộ đang hưng phấn và vui mừng cùng nói chuyện với nhau vì gặp được thần tượng mà thôi.
Hiện tại xem ra, hẳn là không phải đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro