Chương 7: Kim Tae Hyung - Chăm sóc cô ấy
CHƯƠNG 7: Kim Tae Hyung – Chăm sóc cô ấy
Buồn cười vỗ vỗ sau lưng Kim Tae Hyung, giọng Park Seol Ah hơi khàn khàn:
"Tae Hyung à, ôm chặt quá đó."
Kim Tae Hyung buông cô ra, mu bàn tay dán lên trán cô, rồi lại sờ sờ trán mình, sau đó ôm lấy bả vai cô đi về phía ghế ngồi:
"Em ổn chứ? Anh thấy em hơi phát sốt đó."
Tiếp tục sờ trán cô, lại sờ của mình:
"Đúng là có chút sốt."
Anh quản lý vô cùng săn sóc chừa vị trí thứ nhất để Park Seol Ah có không gian lớn hơn để nghỉ ngơi, nhưng người nào đó thì không vui chút nào.
Jeon Jung Kook tựa lên ghế dựa đằng trước, đối với người nào đó đang hỏi han Park Seol Ah ân cần, nói:
"Anh Tae Hyung, anh đổi chỗ với em đi, chỗ này em không duỗi thẳng người được."
Kim Tae Hyung quay đầu lại nhìn thoáng qua vị trí rộng mở đó, lạnh lùng cự tuyệt:
"Không cần! Anh phải chăm sóc bạn của anh rồi."
Sau đó duỗi tay nhận lấy ly nước từ tiếp viên hàng không, đưa tới bên miệng Park Seol Ah.
Người sau vội vàng muốn cầm nhưng mu bàn tay lại bị đánh một cái.
"Đau..."
Lão hổ nhỏ Kim Tae Hyung nhe răng, miệng tứ giác có vẻ hơi hung dữ:
"Nóng vậy không sợ đổ hả?"
Chính anh lại cẩn thận bưng ly thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng cô:
"Uống chút nước ấm, lát nữa ăn gì đó rồi uống một viên thuốc, nghỉ ngơi cho tốt."
Jeon Jung Kook ôm tay ngồi ở hàng sau chú ý hai người ở hàng trước, dẩu dẩu miệng, quay đầu mách lẻo anh quản lý:
"Hyung, anh bảo anh Tae Hyung chú ý chút đi, đừng có thân cận Seol quá."
Anh quản lý liếc mắt một cái rồi nhìn lại đây, phảng phất như đang nói 'Em tưởng anh không biết em nghĩ gì à?', hài hước mở miệng:
"Bây giờ trong nhóm người bảo bối Seol Ah nhất trừ em ra thì là Tae Hyung, anh không trêu được hai tòa Phật lớn các em được nha."
Xua xua tay, dáng vẻ không liên quan gì đến anh, đeo tai nghe giả điếc.
Chết tiệt
Mắng trong lòng một trăm câu, Jeon Jung Kook thở phì phò cài dây an toàn, ngồi ở hàng sau tản ra tầm mắt nóng như lửa, gắt gao chăm chú nhìn hai người ở hàng trước.
Thời gian phi hành đã tiếp cận sáu tiếng đồng hồ, Park Seol Ah, mê mê nặng nặng tỉnh lại, Kim Tae Hyung nghiêng đầu tựa lưng vào ghế ngồi ngủ rồi.
Bởi vì dì cả đến, thêm thuốc trị cảm có tác dụng phụ dần dần nổi lên, sau khi cất cánh cô chỉ ăn chút cháo trắng vào bụng, dạ dày chưa thể tiêu hóa tốt, cổ họng cứ quay cuồng, cô che miệng, xốc chăn lên, lại đè nặng bước chân đi vào buồng vệ sinh.
Cứ việc đã cực lực áp chế, trong căn WC nhỏ hẹp trên phi cơ vẫn không có phong bế âm thanh nôn khan của cô.
Min Yoon Gi cau mày, ánh mắt lo lắng nhìn về phía WC.
Kim Tae Hyung lại vì động tĩnh này mà tỉnh lại, dụi dụi mắt, nhìn bên cạnh không có người, trong WC truyền đến tiếng nôn mửa nhỏ.
Ấn cái nút gọi phục vụ, kêu tiếp viên hàng không thay một ly nước ấm khác.
Park Seol Ah phun đến đen kịt trời trong WC, khóe mắt chảy ra nước mắt bị kích thích tới, cô đỡ eo đứng lên, súc súc miệng, nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương, trong ánh mắt có tơ máu, cả người mang theo bệnh trạng.
Không thể để trạng thái này đi công tác được.
Vốc một vốc nước lạnh rửa mặt, quơ quơ đầu.
Chân hơi tê vì ngồi xổm quá lâu.
Cô xoay người mở cửa WC, nhìn Kim Nam Joon lo lắng đứng ở cửa, thấy cô ra tới, mang theo bệnh trạng tái nhợt, cau mày, nhỏ giọng quan tâm:
"Không sao chứ?"
Park Seol Ah lắc đầu:
"Phun xong khá hơn nhiều."
Không phải an ủi mà là lời nói thật, phi cơ xóc nảy một đường thêm tiêu hóa bất lương, sau khi phun xong cô xác thật có tinh thần không ít, nhưng cũng tương đối hư nhược rồi.
Giống như lúc này, thân máy bay xóc nảy một cái nhỏ làm thân thể Park Seol Ah nghiêng nghiêng, bất giác nghiêng về bên cạnh.
Kim Nam Joon vươn tay đỡ cánh tay cô, sau đó dẫn cô về vị trí của mình.
Kim Tae Hyung thấy thế, lấy chiếc chăn ở chỗ ngồi cô ra, đặt cô ngồi lại lần nữa, điều chỉnh một vị trí thoải mái, chờ cô hoàn toàn nằm xuống, lại mềm nhẹ đắp chăn lên.
Chóp mũi Park Seol Ah hồng hồng, giọng mũi mềm mại sau khi cảm mạo nói:
"Xin lỗi anh, Tae Hyung, làm phiền các anh rồi."
"Không có đâu, bình thường em đều chăm sóc bọn anh, lần này đổi bọn anh chăm sóc em nha."
Kim Tae Hyung sờ sờ đầu cô, thuận tay nhéo khuôn mặt nhỏ.
Kim Nam Joon ngồi xổm xuống, tay đặt ở trên trán Park Seol Ah, tay khác đặt lên trán mình:
"Hình như không sốt cao lắm, uống nước rồi ngủ một giấc đi."
Sau đó quay đầu nhìn Kim Tae Hyung:
"Tae Hyung a, Seol Ah giao cho em đó."
"Không thành vấn đề! Để em lo hết!"
Tay làm tư thế OK, Kim Tae Hyung bảo đảm, lời thề son sắt.
Dưới cổ lót một cái gối dựa nhỏ, cứng rắn, nhưng ghế dựa vẫn không thích hợp để cơ thể phục hồi như cũ, Park Seol Ah lăn qua lộn lại, muốn tìm kiếm một tư thế tốt nhất đi vào giấc ngủ.
Kim Tae Hyung cảm nhận được người bên cạnh không khỏe, duỗi tay kéo chăn cô, nhỏ giọng dò hỏi:
"Sao vậy? Không ngủ được hả?"
Trong nháy mắt cảm giác mình về tới năm tháng còn bé, mẹ chăm sóc khi cô bệnh. Park Seol Ah bất giác lộ ra dáng vẻ mềm yếu của cô gái nhỏ, bực bội mím môi, mềm mại oán giận:
"Ghế cứng quá, ngủ không thoải mái."
Kim Tae Hyung nghĩ gì đó, kéo tay vịn chặn ở trung gian hai người, đem ghế dựa của mình điều chỉnh bằng góc ghế dựa của cô, sau đó dịch mông kề qua.
Vươn tay vòng bả vai cô kéo vào lòng ngực mình.
Park Seol Ah cảm thấy mình bị một hương vị mát lạnh vờn quanh, thân mình mệt mỏi mềm mại dựa vào người Kim Tae Hyung, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của anh:
"Vậy bây giờ thì sao?"
Park Seol Ah gật đầu:
"Thoải mái!"
Lắc lắc đầu, điều chỉnh tư thế phần đầu, chôn trong lòng ngực Kim Tae Hyung, chìm vào giấc ngủ.
Min Yoon Gi ngồi một bên hàng khác thò người nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi trầm xuống, giọng rượu nhiễm một tia không kiên nhẫn, nghiêng đầu nói với Kim Nam Joon:
"Yah, Tae Hyung làm vậy không phải hơi quá sao?"
Kim Nam Joon nhìn tư thế của hai người, trong lòng cũng hơi hoảng sợ.
Quả là có chút thân mật.
Nhíu nhíu mày, nhớ tới tình trạng thân thể Park Seol Ah vừa nãy, xua xua tay nói với Min Yoon Gi:
"Không có gì đâu, hai người họ chỉ là quan hệ tốt thôi."
Quỷ mới tin lời giải thích này của em.
Min Yoon Gi trợn trắng mắt, sau đó thôi miên trong lòng, không cần đi quản mấy chuyện có có không không này, cần bắt tay làm demo cho xong đã. Vì thế anh cúi đầu tiếp tục gõ gõ đánh đánh trên ipad.
Sườn mặt Kim Tae Hyung dán trên đỉnh đầu cô, cảm thụ hô hấp nóng bỏng của cô vì phát sốt mà thở nhẹ ở trước lồng ngực hơi mở rộng cổ áo của mình.
Trong lòng có chút ngứa, sau đó nghiêng đầu nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bình yên đi vào giấc ngủ, trên mặt mang theo chút đỏ ửng mất tự nhiên.
Thật giống mèo con chó con, ngoan vô cùng.
Tay trái vốn vòng lấy cánh tay cô bất giác nhẹ nhàng vuốt ve một phen, không biết trên cổ cô thoa gì, một mùi thơm dễ ngửi chui vào mũi anh, trong đầu đột nhiên sinh ra chút xúc động.
Anh nhẹ nhàng hôn hôn đỉnh đầu cô.
"A."
Người trong lòng ngực phát một tiếng ưm, một chân duỗi tới cuốn lấy chân anh, đầu gối trùng hợp đụng tới vị trí kia của anh.
Kim Tae Hyung cứng đờ cả người, cũng may trong cabin đóng cửa nguồn sáng, bằng không Kim Nam Joon quay đầu là có thể nhìn thấy hai má đỏ rực của anh.
Nhẹ nhàng kéo chiếc chăn bị chân cô đè nặng, sau đó cũng che lên nửa người dưới của mình.
Hai người như cặp đôi ngủ trên một cái giường, Kim Tae Hyung nghĩ thầm trong lòng, bất giác lộ một nụ cười tứ giác ngọt ngào.
Cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn dung nhan cô lúc ngủ, trong mắt trào ra sự quyến luyến mà chính anh không phát hiện ra.
Ngay từ đầu anh chỉ thấy rất thần kỳ, trong ký túc xá tới một cô gái lớn bằng mình. Sau đó bị trù nghệ tinh vi của cô thuyết phục, chính mình bắt đầu sinh hứng thú với nấu ăn.
Lấy cớ là bạn bè cùng tuổi kéo cô vào một nhóm chat, tin nhắn của Park Seol Ah luôn được anh trả lời trước cả Park Ji Min.
Si ngốc vươn ngón tay ra, dọc theo đường mi cô, trượt đến khóe mắt, chóp mũi, má phấn hồng, sau đó là môi.
Ngừng ở đó, bất động một lúc lâu.
Có lẽ Kim Tae Hyung không biết, ánh mắt của mình lúc này thâm thúy đến cỡ nào, có chút đáng sợ, tựa như muốn ăn luôn người trước mắt.
"Khụ khụ."
Người trong lòng đột nhiên ho hai cái.
Anh như trong mộng mới tỉnh dời ngón tay đi, tay trái nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Cô gái nhỏ giật giật cơ thể, cả người tựa vào trên người anh, chân trái cắm vào giữa hai chân anh, tay trái bất giác đặt trước ngực anh, nhẹ nhàng túm chặt đường tay áo Kim Tae Hyung, đầu gác lên gáy anh, hô hấp phun ở xương quai xanh anh, môi nhẹ nhàng đụng vào.
Cổ họng Kim Tae Hyung giật giật, đôi mắt nhìn xuống người đã bình yên đi vào giấc ngủ kia, sau đó trộm nhìn thoáng qua những người xung quanh.
Nhìn anh Nam Joon cách gần nhất cũng đã đeo bịt mắt nghỉ ngơi, quay đầu lại, tay phải nhẹ nhàng nhéo cằm cô, xúc cảm tinh tế làm anh nhịn không được vuốt ve ngón tay.
Nhẹ nhàng nâng lên, ấn xuống môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
Cuống quít buông ra, nghiêng đầu chuyển đôi mắt nhỏ nhìn xem người chung quanh, tay trái ôm người trong lòng càng chặt.
Vừa ngọt ngào mà ngây ngô cười, vừa kéo bịt mắt trên đầu xuống, tiến vào trạng thái ngủ đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro