Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Tình yêu của một người

CHƯƠNG 57: Tình yêu của một người

Edit: heloaphr_ (DeokMang)

Beta: Diệp Vũ (diepvu11)

"Có mệt không? Hửm?"

Jung Ho Seok nhẹ nhàng đưa tay xoa lưng Park Seol Ah.

Jeon Jung Kook ngồi bên cạnh, vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm ông anh của mình.

Park Seol Ah theo thói quen mà nắm lấy quần áo Jung Ho Seok, cố nén cơn buồn ngủ, lẩm bẩm:

"Anh đẹp trai, tại sao anh lại ở chỗ này?"

"Thì ra anh đẹp trai là Ho Seok Hyung?"

Park Jung Hoon đứng một bên gật gật đầu, lẩm bẩm tự nói.

"Cho nên, sao lại như thế này?"

Trưởng nhóm Kim Nam Joon ngồi đối diện với Jung Ho Seok, hai bàn tay gắt gao nắm chặt.

Thật lâu rồi chưa thấy Kim Nam Joon nghiêm túc như vậy, lần trước đó là thời điểm Jung Ho Seok nói mấy lời kia ở kí túc xá.

Jung Ho Seok như cũ nhìm chằm chằm vào Park Seol Ah ở trong ngực, ánh mắt si mê chứa đầy yêu thương, khóe miệng mang theo điệu cười sủng nịnh, tay trái ôm cô vỗ nhè nhẹ, tay phải nắm lấy tay thiếu nữ trong lòng, miệng còn trêu chọc nói:

"Giống như con mèo nhỏ?"

"Nào có?"

Park Seol Ah hung hăng nhéo cái tay đang nắm lấy tay mình, sau đó sợ hãi mà giương mắt nhìn Min Yoon Gi ở đằng sau ghế sofa.

Người kia mặt ngoài lạnh nhạt nhìn bọn họ, trong mắt lại quay cuồng sóng to gió lớn làm tim cô đập nhanh.

Nhịn không được liền rụt đầu chui vào lòng Jung Ho Seok.

Nhìn thấy động tác nhỏ của cô, Kim Nam Joon thấy ngực như có một ngọn lửa, anh cũng không rảnh lo vai vế lớn nhỏ, đối với Jung Ho Seok mà kêu lên:

"Này! Jung Ho Seok! Nói đùa à?"

Park Seol Ah nhìn Kim Nam Joon một cái, lôi kéo ống tay áo Jung Ho Seok.

Jung Ho Seok khẽ xoa đầu cô, ngẩng đầu nhìn thẳng Kim Nam Joon, trên mặt đầy ý cười, chẳng có chút sợ hãi nào.

"Jung Ho Seok, ghê gớm thật đấy, thế mà giấu diếm bọn này bao lâu, chỉ mệt Kim Nam Joon với Seok Jin Hyung dùng quan hệ tìm người. Lúc đấy khẳng định mày đang dửng dưng như xem kịch đi?"

Min Yoon Gi dựa vào vách tường, không mặn không nhạt mở miệng, trong giọng nói mang theo đầy áp lực.

Park Seol Ah giương mắt nhìn anh, lại phát hiện ánh mắt của đối phương gắt gao như đang khóa trụ mình, sợ tới mức cả người run rẩy.

"Em ngay từ đầu đã biết, bao gồm cả quảng trường, người nhà ở bệnh viện, cùng với phương thức liên lạc của cô ấy."

"Ho Seok, em thật sự...."

Hết đường mà nói nổi, Kim Seok Jin tức đến mức không thốt lên lời, hốc mắt Kim Seok Jin phiếm hồng nhìn gương mặt chẳng chút áy náy của Jung Ho Seok. Nghĩ lại lúc trước anh như thế nào, tâm tình ra sao, chạy đôn chạy đáo chỉ mong tìm được một chút tin tức của Park Seol Ah.

Thật sự như lời nói hôm nay của Min Yoon Gi, Jung Ho Seok đang cười trộm trong lòng đi.

Kim Seok Jin đứng lên, cởi cúc áo, âm thanh hạ xuống:

"Anh ra ngoài hít thở không khí."

Đi đến cửa dường như lại nhớ ra điều gì đó, gọi Park Jung Hoon còn đang đứng ở trong phòng nghe chuyện:

"Jung Hoon, ra ngoài cùng Hyung uống một chút cafe không?"

Park Jung Hoon nhìn không khí kì quái trong căn phòng, lo lắng nhìn về phía Park Seol Ah một cái, gật đầu rồi đứng dậy đi theo.

"Tổn thương thật đấy Ho Seok Hyung!"

Park Ji Min vẫn luôn chôn đầu trong tay giờ mới ngẩng mặt lên, đôi mắt đáng yêu ôn nhuận giờ phút này chỉ còn lại sự sắc bén cùng chất vấn, nhưng thời điểm nhìn về Park Seol Ah, băng sương trong mắt liền vỡ ra, chỉ còn lại sự ôn nhu:

"Tiểu tâm can, không còn nhớ rõ anh sao?"

Park Seol Ah nhìn anh, nhíu nhíu mày, mơ hồ có người cười, giống con mèo tam thể ở phòng bệnh cách vách, đáng yêu lại thẹn thùng.

Cô há miệng thở dốc, âm thanh như bị chặn lại trong cổ họng, nửa ngày không nói ra được.

Rõ ràng ở dưới nhà, cô vui vẻ gọi tên anh, vì cái gì giờ phút này trong đầu lại trống rỗng.

Park Ji Min mất mát mà rũ mi xuống, tâm lý Park Seol Ah sinh ra một loại áy náy.

"Này, Park Ji Min, mày đối với Park Seol Ah đã làm những cái gì? Mày còn hy vọng cô ấy nhớ ra mày à?"

Jung Ho Seok đột nhiên mở miệng, ngữ khí hùng hổ dọa người:

"Đem em ấy cho Yoon Gi Hyung? Mày có còn lương tâm không?"

Những người khác nghi hoặc mà nhìn về Park Ji Min, Min Yoon Gi nhàn nhạt cong môi, giống như những lời nói vừa nãy của Jung Ho Seok chẳng liên quan gì đến mình.

"Mấy người, đừng cho là tôi chẳng biết cái gì."

Jung Ho Seok nhìn Park Seol Ah trong ngực, từ miệng nói ra mấy câu như đao kiếm, đâm vào họ thương tích đầy mình.

"Jeon Jung Kook, thằng nhóc này, mày là cái đứa bắt đầu mọi chuyện."

"Kim Tae Hyung, mày rõ ràng biết Jeon Jung Kook cùng Seol Ah có quan hệ, thế mà mày lại nhảy vào, rồi đến lượt cả mày nữa Park Ji Min."

Anh ngẩng đầu nhìn Park Ji Min:

"Mày đúng là lương thiện, lương thiện đến nỗi đem người con gái mình thích cho Min Yoon Gi."

" Yoon Gi Hyung, lúc trước là Hyung luôn phản đối việc biến Seol Ah thành món đồ chơi, nhưng cuối cùng lại làm ra hành động gì? Nực cười! Thực sự là nực cười."

Jung Ho Seok còn đang cười, giữa mày đều thể hiện sự thương tiếc với Park Seol Ah.

"Nam Joon à, màn hình máy tính nên đổi đi."

Một kích cuối cùng, Kim Nam Joon vùi mặt vào tay, mặt nóng lên lợi hại, như bên ngoài phủ một lớp ô dù che đậy, nay lại bị vạch trần.

"Cuối cùng đến chính em, cũng chẳng phải là người tốt."

Jung Ho Seok khẽ trào phúng, khóe miệng giương lên nụ cười ngượng ngạo, anh ôm chặt Park Seol Ah còn đang ngơ ngác trong lòng, trong mắt xuất hiện vài vệt nước:

"Em không nghĩ sẽ để cô ấy nhớ lại mọi người, dù chỉ một người đi nữa, một năm nay em rất vui vẻ, nhưng mỗi khi nhận được thư cô ấy gửi tới, em lại thực sự khổ sở, đây chính là tình yêu mà em vụng trộm mới có được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro