Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Cái thứ tình cảm chó má khốn nạn

CHƯƠNG 52: Cái Thứ Tình Cảm Chó Má Khốn Nạn

Translator: heloaphr_(DeokMang)

Kim Seok Jin bước vào kí túc xá, vòng đi vòng lại, vất vả lắm mới biết được một chút tin tức của Park Seol Ah.

Cô đã biến mất một thời gian, bọn họ từ nước ngoài lưu diễn trở về, vừa mới buông hành lý, Kim Nam Joon cùng Kim Seok Jin hai người gấp gáp chạy như bay đến bệnh viện.

Bác sĩ nhận ra thân phận của bọn họ, không sợ vi phạm quy tắc cơ bản của công tác, đem một ít tin tức nói cho bọn họ, bao gồm cô bị bệnh trầm cảm, bị kén ăn nhưng đã đỡ hơn nhiều, cũng như việc cô đã rời đi trước đó.

Kim Nam Joon cùng Kim Seok Jin nhìn nhau, cũng nhìn ra sự mất mát trong mắt đối phương.

Thân là anh cả, Kim Seok Jin vỗ vỗ vai động viên Kim Nam Joon.

Đột nhiên, vị bác sĩ giống như nhớ ra cái gì, nói ra một câu:

"Các anh chờ tôi một chút". Rồi xoay người chạy.

Một lát sau, vị bác sĩ quay lại, trong tay cầm một cuốn sổ.

"Đây là đồ cô ấy để lại, tôi lỡ nhìn trộm hai trang". Cô ngượng ngùng nhìn bọn họ.

"Khi ở bệnh viện cô ấy tùy bút."

Đôi tay tiếp nhận quyển sổ bìa hơi mỏng mùi hoa oải hương, trên mặt Kim Nam Joon lộ ra được biểu tình vui vẻ sung sướng, trịnh trọng đáp lại hai chữ:

"Cảm ơn."

"Có phải?" Vị bác sĩ có chút bát quái: " Có phải các cậu là chồng của cô ấy không?"

Kim Nam Joon ngẩn người, theo phản xạ có điều kiện lắc đầu:

"Chúng tôi là bạn tốt."

"Ồ". Cô theo vị thâm trường mà gật đầu:

"Cô gái đó thật đáng thương, thời điểm ban đầu không phối hợp trị liệu, mỗi ngày luôn phải tiêm thuốc an thần."

"Vậy cô có biết ai là người mang cô ấy đi không?" Khí ngữ Kim Nam Joon có chút sốt ruột.

"Cái này thì tôi không biết, nhưng cũng nghe trưởng khoa nói qua, anh ta là doanh nhân người Mỹ gốc Hàn, sau đó những ngày thường chúng tôi xem tin tức nhiều hơn."

Hai người ăn ý liếc nhau, ăn ý đối với vị bác sĩ chào một tiếng, luôn miệng cảm ơn, quay đầu chạy nhanh về ký túc xá.

Jeon Jung Kook từ sáng sớm đã ngồi canh ở cửa, chờ các Hyung lớn về.

Cánh cửa truyền đến tiếng "ting,ting" mở khóa, cậu lập tức đứng lên, đôi mắt thỏ to tròn nhìn chằm chằm vào cửa.

Lúc sau cửa mở, cậu quay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy hai người bọn họ, vội vàng hỏi:

"Seol Ah đâu Hyung?"

"Em ấy bị mang sang Mỹ rồi"

Jeon Jung Kook lúc này mới phát hiện hốc mắt Kim Seok Jin đỏ đỏ, cậu có hút sợ hãi:

"Làm sao vậy? Hyung ơi? Cô ấy không bị làm sao đúng không?"

Nói xong Kim Seok Jin nhịn không được mà chảy nước mắt, nghẹn ngào nói không nên lời.

Kim Nam Joon nâng tay lau một chút, sau đó thở dài:

"Hẳn là bị người nhà mang đi rồi."

"Người nhà? Nhưng chẳng phải, chẳng phải?"

Câu nói kế tiếp Jeon Jung Kook nói chưa xong, chỉ là ngực nghẹn ngào, mở to đôi mắt thuần tịnh nhìn các Hyung, khẩn cầu có được câu trả lời tốt.

"Bên kia bác sĩ nói người mang em ấy đi là người Mỹ gốc Hàn, anh với Jin Hyung ở trên đường đi mới tra xét một chút, gần đây có môt người tên là Richard Park tới Hàn Quốc tầm ba tháng để nói chuyện hợp tác, người đó chắc là anh ta."

Kim Nam Joon lấy điện thoại ra, click mở trang Naver rồi gõ, sau đó click mở một trang xem gần đây rồi đưa cho Jeon Jung Kook:

"Chắc là cậu hoặc bác."

Không nói, gương mặt nam nhân này cũng có chút giống với Park Seol Ah.

Jeon Jung Kook yên tâm mà gật gật đầu:

"Là người nhà thì tốt rồi, tốt rồi."

"Cái gì vậy? Sao hai người quay trở lai nhanh thế?"

Nghe được động tĩnh, mọi người sôi nổi đi ra tụ họp ở phòng khách.

Min Yoon Gi cau mày, đứng nhìn Kim Nam Joon khụt khịt rồi nhìn Kim Seok Jin, đi về phía trước giấu đi ánh mắt nghi vấn.

Bên cạnh Jung Ho Seok giương mắt nhìn bọn họ nói ra một câu:

"Có phải cô ấy bị mang đi rồi đúng không?"

Mọi người đều quay lại nhìn anh, Park Ji Min cười một chút:

"Quả nhiên là Ho Seok Hyung biết gì đó."

Jung Ho Seok theo bản năng mà để tay lên đầu gối:

"Hyung chỉ không cẩn thận mà nghe được, bác của cô ấy sẽ đến đón cô ấy."

"Từ khi nào?"

"Mới đây."

Jung Ho Seok có chút do dự, im lặng nửa ngày, mới nói một tràng dài:

"Buổi tối Thái Lan ngày đó, nghe được người đại diện nói chuyện điện thoại."

"Mày đã sớm biết cô ấy bị mang đi?"

Ngoài dự đoán của mọi người, Min Yoon Gi đứng ở trước mặt Jung Ho Seok, khóe mắt trên khuôn mặt lạnh đều hàm chứa tức giận.

Jung Ho Seok gật gật đầu, giây tiếp theo liền bị đè trên sofa, trên cổ bị một cánh tay đè lên, không thở nổi.

"Hyung! Suga Hyung!"

Kim Nam Joon cùng Kim Tae Hyung tiến lên kéo Min Yoon Gi ra.

Min Yoon Gi như một tên điên đẩy ra, hét to:

"Tao đã sớm nói qua cô ấy không bình thường! Cô ấy bị trầm cảm! Có đúng hay không?"

Kim Nam Joon một bên thấp giọng khuyên:

"Hyung, đừng như vậy!"

"Mày! Mày như vậy sẽ hại cô ấy! Đây là thời điểm cô ấy cần chúng ta bầu bạn nhất! Jung Ho Seok! Mày đi mà xem chuyện tốt mày làm đi!"

Tính cách ngày thường của Min Yoon Gi luôn lãnh đạm, giờ phút này đôi mắt đỏ hồng, như Diêm Vương từ địa ngục đến báo thù, ngón tay trắng bệch, đấm vào vai Jung Ho Seok.

"Các người mới là nguyên nhân hại cô ấy!"

Đột nhiên Jung Ho Seok vùng lên đẩy Min Yoon Gi đang đứng trước mặt lảo đảo về sau, may mắn Kim Tae Hyung đỡ được.

Đôi mắt Kim Tae Hyung hoảng sợ, giọng nói có chút run:

"Ho Seok Hyung"

Từ trước đến nay mọi người chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Jung Ho Seok, trong mắt chỉ toàn bi thương, đôi môi run rẩy, bàn tay xoa tim:

"Cô ấy thuần khiết, ngây thơ như vậy, như một người em gái ngoan ngoãn! Các người tự xem lại chính mình đi, đã làm được việc tốt lành gì? Thế mà lại vấy bẩn em ấy, chắc tự hào lắm nhỉ?"

"Mẹ kiếp, cái thứ tình cảm chó má khốn nạn, các người lại coi em ấy như công cụ tiết dục! Tuyệt vời chưa?"

Jung Ho Seok vung tay, dùng sức hơi nhiều nên làm vỡ mấy cái ly, khuôn mặt đỏ lên.

Trong lúc nhất thời, phòng khách an tĩnh đến nỗi nếu một chiếc kim rơi đều có thể nghe rõ ràng.

Kim Seok Jin đứng một bên, hốc mắt chua xót mà chảy ra nước mắt cay đắng, gương mặt tuấn tú lộ ra thần sắc đau lòng.

Kim Nam Joon vẻ mặt ngưng trọng, nhìn mấy người đứng trong phòng khách, trong mắt cũng có sự trách cứ.

Min Yoon Gi ngơ ngác đứng một chỗ, nhìn khuôn mặt đầy tức giận của Jung Ho Seok, không nói gì.

Jeon Jung Kook như đang sợ hãi, lần đầu tiên thấy các Hyung đấu khẩu kịch kiệt, cậu ngồi trên sofa, tay ôm lấy con thỏ trong BT21 mà Park Seol Ah hay ôm, trong mắt lộ ra kinh hoàng.

Park Ji Min ngồi ở một bên, tay ôm đầu, có chút bất lực.

Kim Tae Hyung tay đỡ Min Yoon Gi, nhìn bộ dáng của Jung Ho Seok, môi gắt gao nhấp nháy,cảm giác trong lòng như bị lửa đốt.

Kỳ thật không chỉ mình anh, mà cả nhóm trong lòng nóng như lửa thiêu một tay Jung Ho Seok đốt lên.

Bọn họ còn không có--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro