Chương 5: Min Yoon Gi - Đây là anh nhặt được
CHƯƠNG 5: Min Yoon Gi – Đây là anh nhặt được
Park Ji Min cảm giác mình hình như đã đoán được chút gì đó.
Từ khi Jeon Jung Kook xuống phi cơ, có vẻ cậu có hơi khẩn trương, thường thường coi giao diện trò chuyện trên điện thoại, sau đó sẽ hỏi anh, mình trông thế nào.
Golden Maknae!
Đương nhiên là đẹp trai rồi!
Cho dù là mặt mộc cùng trạng thái lệch múi giờ ở nước ngoài!
Nhưng cũng rất tuấn tú!
Được đến lời tán dương, Jeon Jung Kook ngọt ngào thỏa mãn cười cười, giống con thỏ con bị vuốt lông, nếu cậu có cái đuôi thỏ nhất định sẽ không ngừng ngọ nguậy.
Tất có gian tình!
Park Ji Min cảm thấy có lẽ Kim Tae Hyung phỏng đoán là thật.
-Ngủ rồi hả?
Cô hẳn là ngủ rồi chứ?
Jeon Jung Kook nhìn tin tức nhắc chưa được đối phương đọc hiện trên màn hình, tâm tình hơi buồn bực, lại có chút chờ mong.
Tròng mắt xoay chuyển, giả vờ trấn định nhìn các anh khác đang làm gì, sau khi xác định không ai chú ý tới mình, cậu từ trong màn hình, mở một folder bị khóa, lật ra xem cực kỳ vui vẻ.
Mấy ngày này ở Santiago, những tấm hình này cậu đã nhìn hết lần này tới lần khác.
Đó là dáng vẻ của Park Seol Ah bị chụp những lúc đời thường ở ký túc xá, có chụp một mình, cũng có chụp ảnh chung.
Tầm mắt cậu dừng ở trên màn hình di động, góc độ tấm hình là phía trên giường, nữ chính trong ảnh đang nằm trong một lồng ngực lỏa lồ, tóc tự nhiên rơi ở trên gối, tay nhỏ nắm lại đặt ở dưới cằm, khuôn mặt đỏ ửng sau khi làm tình xong, đầu vai trắng nõn trơn trượt cùng cánh tay mảnh khảnh đặt ngoài chăn.
Cả người cô cuộn tròn trong lòng Jeon Jung Kook, ngón tay cậu vuốt ve khuôn mặt nhỏ trên màn hình, dưới chiếc mũ xô, Jeon Jung Kook lộ ra một nụ cười.
"Em đang xem phim cấm hả?"
Kim Tae Hyung ngồi cạnh đột nhiên lên tiếng, cả người muốn vươn qua coi.
Jeon Jung Kook dựa theo điều kiện phản xạ che màn hình lại, quay đầu đánh Kim Tae Hyung hai cái:
"Yah! Đừng có tùy tiện coi di động của người khác chứ."
Kim Tae Hyung hơi dẩu miệng, biểu tình bị thương:
"Trước đây không phải có coi cũng không có gì sao?"
Sau đó cúi đầu nhìn di động của mình.
Jeon Jung Kook không tiếng động hơi há mồm, cảm thấy phản ứng của mình khả năng xúc phạm tới Kim Tae Hyung, vì thế định nói gì đó, di động trong tay rung lên một cái.
Cậu cúi đầu xem, tin tức biểu hiện người bên kia đã đọc.
-Vẫn chưa.
Khóe miệng cong lên nụ cười, trong lòng hơi ngọt ngào, giống như bạn gái đang ở nhà chờ bạn trai trở về.
"Wow, Seol ở ký túc xá làm thức ăn rồi! Rốt cuộc có thể ăn cơm Hàn! Daebak!"
Bên tai truyền đến âm thanh hưng phấn của Kim Tae Hyung, Jeon Jung Kook quay đầu nhìn lại, thấy anh ấy chạm vào màn hình, có vẻ đang gửi tin đi, trên tấm avata chân dung, cậu vô cùng quen thuộc, đó là Park Seol Ah.
Vốn muốn dò người qua quang minh chính đại nhìn nội dung cuộc nói chuyện phiếm, màn hình di động lập tức bị đóng lại.
Cậu cau mày nhìn Kim Tae Hyung, chỉ thấy anh ta vênh cằm trả thù nói:
"Yah! Đừng có mà tùy tiện coi di động của người khác!"
Jeon Jung Kook ăn mệt, biểu tình không được tốt cho lắm, nhưng vừa nãy cậu vội vàng thoáng nhìn, thấy tên nhóm chat đề 95-line, nhịn không được hỏi:
"Các anh còn có nhóm chat riêng?"
Kim Tae Hyung dương dương di động, khoe khoang nói:
"Đúng vậy, mỗi ngày bọn anh đều bảo trì liên lạc với cô ấy nha."
Park Ji Min mang tấm hình Park Seol Ah chụp bàn ăn chuyển đến nhóm chat chung của BTS.
"Thật là quá đói, hyung, có thể chạy nhanh được không?"
Kim Seok Jin nhịn không được kéo lưng ghế điều khiển, thúc giục tài xế nhanh chóng lái về ký túc xá.
"Trễ thế này còn phải làm cơm? Thật sự rất vất vả."
Kim Nam Joon cảm thán từ tận đáy lòng.
Min Yoon Gi yên lặng click mở hình ảnh, phóng đại xem cho kỹ, coi như nhìn hình đỡ đói.
Jeon Jung Kook mím môi, nội tâm cuồn cuộn cảm giác chua xót, cô hồi âm cho cậu chỉ có hai chữ, còn cho bọn họ thì chụp cả một tấm hình!
Nổi giận quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ chờ buổi tối nên lấy lại công đạo như thế nào.
Tiếng mở cửa vang lên tích tích, Park Seol Ah nhanh chóng buông di động trong tay, đứng lên, nhìn cửa mở ra.
Đoàn người mang theo mỏi mệt nói đuôi nhau đi vào, cô khom lưng, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo có một tia ủ rũ:
"Các anh vất vả rồi! Chào mừng đã về nhà!"
Kim Nam Joon vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi hương đồ ăn tràn ngập trong phòng cùng mùi hoa nhàn nhạt, nếu như là trước đây, khi mở cửa ra cũng chỉ có mùi hormone nam tính nồng nặc cùng mớ quần áo chất đống quá lâu dẫn tới mùi mốc meo.
Từ nội tâm, anh tặng cho quyết định của chủ tịch một trận vỗ tay cùng ngón tay cái dựng lên.
Kim Tae Hyung buông vali nặng trong tay, hai chân vung giày ra, mở rộng hai tay xông lên ôm cô một cái thật lớn.
"Seol a-----"
Park Seol Ah bị con chó lớn này vồ tới đành lui sau hai bước, buồn cười vỗ vỗ sau lưng anh:
"Tae Hyung nhanh cất hành lý đi, rửa tay rồi ra ăn cơm."
"Ừ!"
Sau đó quay đầu lại lôi vali vào trong phòng.
Park Seol Ah đứng ở cửa nghênh đón từng người một, anh quản lý đứng trong chốc lát, nói một câu phải về nhà xong trực tiếp đi rồi.
Song Ho Beom đóng cửa lại, Jeon Jung Kook đi ở cuối cùng, dừng ở ngay cửa cởi giày, thần sắc không rõ, cậu vừa rành mạch nhìn thấy tên Kim Tae Hyung kia ôm cô.
Park Seol Ah quay đầu nhìn từng người mang theo hành lý về phòng mình, thật cẩn thận mở hai tay nghênh lên, khoanh lại vòng eo rắn chắc của người trước mắt, nhỏ giọng nói:
"Chào mừng về nhà!"
Tranh thủ lúc mọi người không chú ý, nhanh chóng buông tay.
Jeon Jung Kook ngây người sờ sờ mặt mình, bật cười, duỗi tay kéo vali trở về phòng, khi đi ngang qua cô còn nhẹ nhàng ôm eo cô.
Chờ Park Seol Ah bưng canh chua nóng hổi từ phòng bếp lên, một đám thanh niên đã thay quần áo ở nhà thoải mái, ngồi vây quanh bên bàn ăn.
Cô phá lệ nhìn thấy Min Yoon Gi ngồi ở bên cạnh mình, còn hơi khẩn trương nhìn sắc mặt anh, thật cẩn thận ngồi xuống.
Bảy thiếu niên có sức ăn kinh người, có lẽ do mấy ngày không ăn được cơm Hàn quốc, trên bàn một trận gió cuốn mây tan, cả bàn ăn đều không còn dư lại chút nào.
"Wow! Hai ngày nữa phải đi Mỹ bắt đầu tour, nhất định phải mang em theo mới được."
Kim Seok Jin nói, liền gửi tin nhắn cho anh quản lý.
Kim Nam Joon đứng lên, làm bộ bắt đầu thu dọn chén đũa:
"Seol Ah, hôm nay em nghỉ ngơi sớm chút đi, để bọn anh dọn dẹp cho."
Chén đũa trong tay phát ra tiếng vang leng keng leng keng, Jung Ho Seok và Park Ji Min thấy thế nhanh chóng đứng lên, hai bên trái phải giữ chặt tay anh:
"Hyung, anh để bọn em làm đi."
Uy lực của ông vua phá hoại Kim Nam Joon bọn họ đều kiến thức hết rồi.
Kim Nam Joon nhìn đôi tay rỗng tuếch trong nháy mắt, bất đắc dĩ lắc đầu:
"Anh về phòng sửa sang hành lý trước đây."
Những người khác sôi nổi đứng lên hỗ trợ, Park Seol Ah vừa định đứng lên cùng thu dọn, trong lòng ngực được ném một cái hộp nhỏ.
Cô nghi hoặc cúi đầu, duỗi tay cầm lên, sau đó nghiêng đầu nhìn Min Yoon Gi.
Trên mặt lạnh lùng của anh có hơi rối rắm, lỗ tai phiếm hồng nhàn nhạt:
"Mua quà cho em ở Santiago."
Sự nghi hoặc trên mặt Park Seol Ah chuyển sang kinh hỉ, miệng kéo tới hẳn khóe miệng, mang theo hai má lúm đồng tiền đáng yêu:
"Cảm ơn anh Yoon Gi!"
Min Yoon Gi hừ một tiếng, đối với cảm tình phát sinh mãnh liệt ở nội tâm có chút vô thố, ngoài miệng lại vẫn nói cứng:
"Anh nhặt được, em không cần để ý quá."
Bật cười một tiếng, Park Seol Ah gắt gao ôm hộp nhỏ trong ngực:
"Chỉ cần là anh Yoon Gi đưa, em đều thích."
"Khụ khụ."
Min Yoon Gi ho hai tiếng, âm thanh như tẩm trong vò rượu, có chút men say:
"Em đừng vất vả quá, nghỉ ngơi sớm chút đi."
Park Seol Ah hận không thể mở món quà ra ngay lập tức, vì thế gật gật đầu, lưu lại một câu chúc ngủ ngon ngọt ngào, bước từng bước lại nhảy một chút về phòng mình.
Min Yoon Gi nhìn cửa phòng đóng lại, bất giác cười cười. Y hệt những gì Nam Joon nói, đúng là có điểm đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro