Chương 47: Cô ấy quá bình tĩnh, bình tĩnh đến độ không bình thường
CHƯƠNG 47: Cô ấy quá bình tĩnh, bình tĩnh đến độ không bình thường
Translator: Trâm Trần bichtram2809
Beta: Thanh Mai Tiểu Thư
"Em ấy thật sự không sao chứ ?"
Mọi người đều ngồi vây quanh ở giường lớn, nhìn cô gái đang nằm trên giường mang theo một chút mệt mỏi, gương mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Em không sao, mọi người không cần phải quá lo lắng đâu ạ."
Park Seol Ah xua xua tay, trên trán còn dán miếng hạ sốt, đôi mắt long lanh có chút ươn ướt, nhìn giống một chú mèo con, rất đáng yêu.
"Ah..."
Kim Seok Jin cầm chiếc muỗng sứ ấm áp đưa tới bên miệng cô, có chút hấp tấp.
Park Seol Ah ngoan ngoãn há miệng ăn.
Miệng cô căng phồng, giống y con hamster.
"Kia..."
Kim Nam Joon nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Chờ em ấy ăn xong đi rồi nói."
Kim Seok Jin lập tức ngăn cản, ý không muốn để cho cậu nói.
Cô ăn uống tốt hơn ngoài sự mong đợi của mọi người, vốn dĩ vì cô nên họ mới nấu nhiều hơn một chút, không ngờ sức ăn của cô quá mạnh, ăn hết gần phân nửa thức ăn.
Jung Ho Seok chỉ có thể ngạc nhiên đứng nhìn, đồng thời lấy điện thoại ra đặt mấy phần gà rán và cơm hộp.
"Em ngủ thêm một lát đi."
Một tay Kim Seok Jin bưng chén, một tay đỡ cô nằm xuống giường, đồng thời lấy chăn đắp lên.
Nhẹ nhàng lấy tay gỡ miếng dán hạ sốt ra, rồi lấy một tay đưa lên trán của mình, tay còn lại đưa lên trán của cô.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn các thành viên nói:
"Tất cả trở về phòng ăn cơm đi. Để Seol Ah nghỉ ngơi."
Còn vài thành viên cuối cùng nhích tới nhích lui, chân không muốn rời đi.
Họ lưu luyến không muốn đi, nhưng nhìn người trên giường đã nhắm mắt ngủ, đành cắn chặt răng mà ra ngoài.
Từ đầu đến cuối họ còn chưa nói được câu nào, tức chết thôi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Park Seol Ah từ từ mở mắt, xoay người bước xuống giường, bước chân hấp tấp chạy về phía nhà vệ sinh.
"Hình như có tiếng động thì phải?"
Kim Tae Hyung nghi ngờ liền lấy tay mở cửa ra, nhưng đáp lại chỉ là sự yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng không khí.
"Ngày hôm qua em nghỉ ngơi quá ít, nên xuất hiện ảo giác chăng?"
Nước sốt dính đầy trên tay Kim Nam Joon.
Kim Tae Hyung nghiêng nghiêng đầu, nghiến răng, hút lấy một ngụm khí lạnh.
"Thật kỳ lạ ?"
-----
Park Seol Ah lấy tay che miệng, ngồi trước bồn cầu, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Phải đến tiếng đóng cửa lần thứ hai vang lên, cô mới bình tĩnh dựa vào bồn cầu, ngửa người ra sau, dựa vào bức tường lạnh giá.
Cô co người lại, tay nắm chặt lấy quần áo, khóc nức nở.
"Tại sao mẹ lại rời bỏ con !"
-----
"Sáng nay anh đưa Jung Hoon đi học à?"
Jeon Jung Kook còn cắn một đoạn xương đùi trong miệng, chấm vào nước sốt màu cam đỏ, đã vậy còn làm rơi vài giọt trên mặt bàn.
Kim Tae Hyung rút một miếng khăn giấy ra, đặt ở dưới:
"Đứa nhỏ này thật sự rất hiểu chuyện, xảy ra chuyện như vậy mà vẫn cố gắng đi học."
"Có điểm kỳ quái ."
Kim Nam Joon gãi gãi đầu:
"Ngày hôm qua anh nhìn thấy trên người cậu nhóc có vết bầm tím, không phải là ——."
"Thanh niên trai tráng có vết bấm tím không phài là chuyện hết sức bình thường sao ?"
Park Ji Min nhàn nhạt nhướng mày.
"Nhưng vị trí không đúng lắm, ai lại có vết bầm tím lớn đến như vậy ở cánh tay phía trong xương sườn?"
Anh duỗi tay so thử bàn tay của mình.
"Việc đầu tiên, quan trọng là phải quan tâm và chú ý Seol Ah trước đi."
Người sớm giờ vẫn luôn ôm lấy cánh tay, Min Yoon Gi đột ngột lên tiếng.
"Seol Ah thật sự rất kỳ lạ ?"
Ánh mắt của cả nhóm đột ngột dừng lại nhìn về Yoon Gi.
"Không kỳ lạ sao?"
Min Yoon Gi chống cằm, dựa vào trên bàn cơm, đôi chân bắt chéo qua, ngón trỏ xoa nhẹ thái dương.
"Cô ấy quá bình thường, chính là bởi vì quá bình thường, nên mới không bình thường."
"Nào có ai ngày hôm qua giống như kẻ điên điên dại dại, ngày hôm sau liền trở lại bình thường."
Anh dựa lưng về đằng sau, hai tay đan xen, sắc mặt mang theo tia nghiêm túc:
"Dù sao, cũng rất kỳ lạ ."
Jeon Jung Kook hấp tấp phun ra một miếng xương, ánh mắt có chút khẩn trương:
"Có khi nào chị ấy bị trầm cảm ?"
"Trước mắt quan sát em ấy một chút, mọi người đừng đem sự tình làm quá mức lên như vậy, Seol Ah em ấy thực sự rất kiên cường."
Kim Seok Jin đưa tay vỗ lên vai Min Yoon Gi, nhìn mọi người xung quanh, đưa đôi mắt cổ vũ mà chấn an tinh thần.
Mỗi ngày vẫn diễn ra như thường lệ.
Kim Seok Jin nói cũng rất đúng, cô thật sự đã buông bỏ.
Nhưng Min Yoon Gi cảm thấy không đúng chỗ nào cho dù Seol Ah thể hiện mình rất bình thường như mọi ngày.
Cô hiển nhiên nở ra một nụ cười dịu dàng như ánh ban mai, nhưng thực chất trong thâm tâm lại rất cô quạnh.
Cô thường xuyên ngồi dưới nền nhà đến phát ngốc, nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ để ngắm cành cây đang mọc chồi non hoặc ánh nắng chói lóa ngoài ban công.
Khi họ kêu, cô luôn dùng ánh mắt vô hồn nhìn họ, nhưng sau đó lập tức trở về trạng thái bình thường.
Giờ phút này, Min Yoon Gi nhìn cô bị Kim Tae Hyung chọc ghẹo, đôi chân mày lập tức chau lại.
Nhìn Yoon Gi có sắc mặt không được tốt, Kim Nam Joon lo lắng hỏi:
"Hyung, có sao không ?"
Min Yoon Gi chỉ lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên người Park Seol Ah, mang theo tìm tòi nghiên cứu, trong miệng lẩm bẩm:
"Vì cái gì mà bình tĩnh đến mức như vậy ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro