Chương 44: Cô ấy biến mất
Chương 44: Cô ấy biến mất
Translator: EYSDNanami_(Adgjl10032005)
Beta: Thanh Mai Tiểu Thư
Seol Ah đột nhiên biến mất.
Bọn họ hỏi anh quản lý, anh ấy chỉ nói nhà cô ấy có chuyện.
Nhưng đã xảy ra chuyện gì, làm cô phải nhanh chóng lên máy bay lúc nửa đêm?
Là chuyện gì, làm cô ba ngày không trả lời điện thoại của họ?
Là chuyện gì, ba ngày liền đều không một chút tin tức nào của cô?
Trong lòng mọi người dần dần cảm thấy bất an.
Đã gần đến giờ biểu diễn, họ liếc nhau, đáy mắt hiện lên sự lo lắng cùng nhớ nhung.
Sau đó thu ánh mắt lại, xoay người bước lên sân khấu biểu diễn.
Nhưng lúc bọn họ trở về ký túc xá với tâm trạng bất an, lập tức trở thành sự khủng hoảng.
Phòng của cô trống không, thậm chí phòng của bọn họ cũng vậy, phủ một lớp bụi.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"
Kim Nam Joon xoay người hỏi quản lý.
Anh quản lý chỉ gãi gãi chóp mũi, ánh mắt né tránh:
"Em đến hỏi chủ tịch đi. Nhưng mà tốt nhất đừng nên hỏi."
"Tại sao chứ?"
Kim Tae Huyng ở bên cạnh vội vàng hừ một cái.
Anh đang rất lo lắng cho cô, lo lắng vô cùng.
Mấy ngày liền không thể nào ngủ được.
Lúc phỏng vấn cả người trống rỗng, trong lòng bất lực.
Người quản lý chỉ biết than thở một hơi, thay dổi thái độ nói:
"Chủ tịch hy vọng các cậu đừng vì chuyện của Seol Ah làm mất tập trung."
"Chuyện của chị ấy là chuyện gì?"
Jeon Jung Kook lập tức giật bắn lên, cả người tỏa ra sự tức giận.
"Cho dù không có mối quan hệ kia, thì ít nhất bọn em cũng ở cùng nhau mấy tháng, quan tâm nhau tất nhiên là chuyện bình thường rồi?"
Min Yoon Gi bất mãn đứng phắt dậy, ánh mắt chất vấn nhìn quản lý.
Lau mồ hôi lạnh đổ trên trán, anh thở dài một hơi:
"Mẹ của Seol Ah qua đời rồi."
Mọi người sửng sốt.
Park Ji Min nôn nóng hỏi:
"Vậy hiện giờ cô ấy ở đâu?"
"Chuyện này xảy ra khi nào?"
Kim Seok Jin nhanh chóng hỏi.
"Vào ngày cô ấy rời đi, do thận suy yếu, lúc kiểm tra, đã là thời kì cuối rồi, Seol Ah vẫn không thể nói với mấy đứa được."
Quản lý nhéo mũi thở dài.
Kim Tae Huyng đứng tại chỗ ngơ ngác, hốc mắt ướt át lầm bẩm nói:
"Mong dì ra đi thanh thản."
Anh nghĩ đến ngày đi đến bệnh viện an ủi mẹ Seol Ah, bà ngồi trên giường, mái tóc đoan trang được buộc một bên, sườn mặt tỏa ra khí chất dịu dàng.
Đúng là một vị mỹ nhân.
Và cũng là một mỹ nhân dịu dàng.
"Lễ tang tổ chức ở đâu?"
"Ash...thật sự không nên nói với các cậu mà."
Quản lý đi vòng quanh suy nghĩ, nhìn mọi người với ánh mắt kiên định nói:
"Ngày mai các cậu cử hai người trong nhóm đi với anh."
"Tại sao chỉ có hai người?!"
Jeon Jung Kook nhảy dựng lên.
"Các cậu cùng đi làm gì? Đâu phải tham gia hoạt động? Đến đó để giúp Seol Ah khóc thêm à?"
Anh đau đầu xoa xoa hai bên thái dương.
"Hai người, chỉ hai người thôi, ngày mai ngồi xe anh."
Không khí xung quanh trở nên trầm mặc, bảy người vây quanh ở phòng khách nhìn nhau, trên mặt đều là sự lo lắng cùng sự đau đớn kịch liệt.
"Ai sẽ đi?"
Kim Nam Joon lên tiếng phá vỡ không khí.
"Tớ!"
"Em đi!"
Bốn người giơ tay lên, Jeon Jung Kook, Kim Tae Huyng, Park Ji Min, Jung Ho Seok.
Kim Nam Joon quay đầu nhìn Min Yoon Gi, nghi hoặc hỏi:
"Anh không đi sao?"
Anh nhíu mày, đáy mắt mang chút mỏi mệt:
"Anh không đi, anh chịu không nổi chuyện đó."
Kim Nam Joon gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Kim Seok Jin:
"Anh cũng không đi sao?"
Kim Seok Jin lắc đầu, mặt đầy lo lắng:
"Chuyện này, anh không thể an ủi em ấy, mấy đứa đi là được rồi."
Kim Nam Joon nhìn bốn người giơ tay:
"Anh là nhóm trưởng nên sẽ đi, mọi người có ý kiến gì không?"
Vài người cam chịu, không lên tiếng phản đối.
Nam Joon lại nhìn bốn người họ:
"Còn về bốn người các cậu, tính như thế nào?"
Kim Tae Huyng hừ hừ nhìn anh, giơ tay lên cao:
"Em đi, lần trước em có đến bệnh viện chào dì ấy mà."
Lại nghĩ đến việc đi như thế nào, không có lý do gì không cho Kim Tae Huyng đi.
Vài người cũng bắt đầu buông tay, Park Ji Min quay đầu hỏi một câu:
"Vậy ngày mai có thể đưa Seol Ah về không? Em lo cho sức khỏe của em ấy không ổn."
Kim Nam Joon gãi gãi đầu:
"Để xem như thế nào đã."
Sáng ngày hôm sau, một trận mưa nhỏ rơi xuống Seoul.
Bầu trời tạo thành một màu xám xịt, mọi người giương ô đi trên đường, tất cả đều không giống nhau.
Kim Nam Joon cùng Kim Tae Huyng đến nhà tang lễ, bước chân lập tức dừng lại tại chỗ.
Cô đang mặc một bộ trang phục màu đen, mái tóc đen được cột lên, nhẹ nhàng để sau đầu.
Ngồi quỳ trên mặt đất, da cô vốn đã rất trắng trẻo, nhưng bởi vì môi có chút xám, thoạt nhìn càng thêm tái nhợt.
Mà trong nhà tang chỉ có vài người, có một cậu thiếu niên, ở trong đại sảnh đang bưng thức ăn cùng nước trà.
Thấy hai người họ đứng ngoài cửa, cậu vội vàng đi tới, nhỏ giọng dò hỏi:
"Hai người là đồng nghiệp của chị hai sao?"
Thiếu niên có ánh mắt trong suốt mang theo ướt át, trên khuôn mặt thanh tú, đôi môi hơi giương ra, xem ra gen của cha mẹ vô cùng tốt.
Kim Nam Joon gật đầu, từ trong túi lấy ra một phong bì trắng, đưa qua:
"Mong em đừng quá đau lòng."
Kim Tae Huyng đứng bên cạnh hơi khom lưng.
Thiếu niên cúi đầu 90 độ:
"Xin cảm ơn hai anh đã đến, mời vào ạ."
Cậu đưa hai người vào nhà làm lễ, sau đó ngồi xổm bên cạnh Park Seol Ah, tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, dịu dàng nói:
"Chị hai, đồng nghiệp của chị đến này."
Cô bất động, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi qùy đó.
Trong lòng Kim Tae Hyung đau xót, vừa muốn bước đến, lại bị Kim Nam Joon ngăn cản, anh vươn tay về phía Tae Huyng lắc đầu, sau đó đành phải đi theo Nam Joon.
Kim Nam Joon đứng lên, ngồi xổm trước mặt Park Seol Ah, đưa tay xoa đầu cô nói:
"Seol Ah à, em phải kiên cường lên, bác gái đang nhìn em đó."
Bả vai Park Seol Ah hơi động, cổ cứng đờ muốn căng ra, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng, cô nhìn Nam Joon, không nói một lời.
Hốc mắt Kim Tae Hyung ươn ướt, anh giơ tay che miệng lại, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
"Anh Nam Joon, em không sao mà."
Giọng nói linh hoạt của Park Seol Ah suy yếu vô cùng, mang theo khô khốc, giống như một cái giếng cạn, ly nước đầy bên cạnh, một ngụm cũng không uống.
Kim Nam Joon cầm ly nước lên, đầu ngón tay chạm vào chiếc ly lạnh lẽo, anh thương tiếc xoa đầu cô:
"Uống chút nước đi, cô họng em khô lắm rồi."
Giọng nói ôn nhu có chút trầm thấp, Park Seol Ah lắc đầu, lại cúi đầu thấp xuống, ngơ ngác nhìn sàn nhà.
"Seol Ah à!"
Kim Tae Hyung cũng ngồi xổm xuống:
"Em nhìn anh nè, nhìn anh đi được không?"
Park Seol Ah không một chút phản ứng, dáng người do ngồi lâu có chút cứng đờ.
Kim Nam Joon thở dài, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, đưa tay ôm lấy người trước mặt vào trong ngực, vỗ vỗ phía sau lưng cô nói:
"Seol Ah à, khóc hết đi, cứ khóc cho đến khi nào em cảm thấy tốt hơn thì thôi."
Chỉ một lát sau, trong ngực truyền lên âm thanh nức nở, cô đưa tay túm cổ áo trước ngực của Kim Nam Joon, thống khổ mà khóc thút thít.
Kim Nam Joon buộc chặt cánh tay, ngồi quỳ trước mặt cô, nhẹ nhàng vây quanh cô, mặt anh hiện lên sự dịu dàng cùng thương tiếc.
Kim Tae Huyng cũng quỳ một gối bên cạnh, mũi trở nên hồng hào, nước mắt vẫn chảy, tay đưa lên vuốt ve đỉnh đầu cô.
"Mẹ ơi...hức hức...mẹ ơi."
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt vì khóc thút thít mà trở nên hồng nhuận, Seol Ah dựa vào lòng ngực to lớn của Nam Joon, nước mắt liên tục chảy, dính ướt áo khoác tây trang màu đen của anh, để lại một vệt nước lớn trên đó.
Nghe cô khóc thảm thiết đến đáng thương, Kim Nam Joon cũng nhịn không được, hốc mắt trở nên đỏ hoe, anh hít hít mũi che dấu, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, dịu dàng vỗ lưng Seol Ah, vỗ về an ủi cô.
Kim Tae Hyung ngồi một bên, ôm đầu gối nhìn Seol Ah, yên lặng lau nước mắt.
Lúc này giúp cô khóc, coi như là an ủi lớn nhất rồi.
Có lẽ do mấy ngày liền không nghỉ ngơi tốt, hơn nữa bị một trận đả kích lớn, cô khóc đến nỗi ngủ thiếp đi.
Kim Nam Joon dò hỏi cậu thiếu niên, lúc sau còn khách khứa không, thiếu niên chỉ lắc đầu:
"Các anh tới đây, đã là chuyện ngoài ý muốn rồi."
Kim Nam Joon gật đầu, bế Park Seol Ah lên:
"Anh sẽ đưa chị gái em đi nghỉ ngơi một chút, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là cô ấy chịu đựng không nổi mất."
Thiếu niên nhìn chị gái mình suy yếu nằm trong lòng Nam Joon, đau lòng lau nước mắt trên khóe mắt cô, nhìn Kim Nam Joon gật đầu:
"Cảm ơn anh rất nhiều."
Nhìn khuôn mặt tha thiết của cậu thiếu niên, Kim Nam Joon gật đầu:
"Không có gì đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro