Chương 40 : Kim Taehyung - nhận sai
Chương 40 : Kim Taehyung - nhận sai
Translator: Nghi Đặng Nghi924
Beta: Diệp Vũ diepvu11
- Con cũng phải đi sao?.
- Ừ, qua bên đấy chú muốn con chiếu cố bọn họ trong việc ăn uống.
- Dạ , con đã biết.
Park Seol Ah tắt màn hình đi, khẽ thở dài.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu, tuy động tác rất nhỏ nhưng lại làm cô giật mình.
Park Seol Ah ngẩng đầu lên, hơi cảm thấy có lỗi vì không thể chăm sóc mẹ :
" Cuối tuần con phải đi sang Mĩ công tác , khả năng sẽ mất một thời gian ."
Mẹ cô ôn nhu cười cười, nhìn Seol Ah bằng ánh nhìn trìu mến :
"Mẹ còn tưởng có chuyện gì, công tác là cơ hội khá tốt."
Ít nhất sẽ bận rộn khi đi, không có thời gian để nhớ lại những hồi ức lúc trước.
"Vâng... bên phía thầy giáo, con cũng sẽ nói tốt cho Jung Hoon , mẹ đừng quá lo lắng."
Seol Ah nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của mẹ , có chút đau lòng.
Bà nhéo nhéo đầu ngón tay cô, do dự mà mở miệng:
"Jung Hoon là một thiếu niên mới lớn , con nhất định phải dạy bảo cẩn thận, đừng làm cho nó lầm đường lạc lối. Thời điểm lần trước nó tới thăm mẹ , trên cánh tay có vết sẹo, nó nói là đánh bóng rổ quăng ngã. Mẹ lo lắng...Jung Hoon có phải hay không ở trường học cùng người khác xảy ra mâu thuẫn dẫn đến đánh nhau."
Park Seol Ah phản ứng đầu tiên là mỉm cười, cô an ủi nói:
"Không có việc gì đâu mẹ , Jung Hoon sẽ không nói dối, nam sinh trung học va chạm là điều bình thường, Jung Hoon sao có thể cùng người khác đánh nhau, nó là đứa trẻ ngay cả con cún nhỏ cũng có thể dọa sợ.
Nói đến đây, mẹ con hai người không biết nghĩ đến hình ảnh gì buồn cười , ăn ý mà che miệng cười ra tiếng.
"Có phải cuối tuần Jung Hoon muốn đi dã ngoại cùng bạn bè không?" Mẹ Park hỏi.
Park Seol Ah gật gật đầu: "Vâng , là tới đảo Jeju."
Mẹ Park cẩn thận căn dặn :
"Con giúp Jung Hoon chuẩn bị cho tốt, thằng bé là con trai, không am hiểu mấy cái này".
"Con đã biết, thưa mẹ".
Sau cơm trưa , mẹ Park cảm thấy có chút khát, muốn uống trà, vì thế Park Seol Ah cầm bình thuỷ tinh đi đến gian pha trà lấy nước .
Chờ lúc sau quay trở về, lại phát hiện người không nghĩ sẽ xuất hiện ở đây đang ngồi bên mép giường.
Anh mang trên đỉnh đầu mũ bucket màu kaki, áo khoác bị anh tùy ý mà ném ở lưng ghế sofa, trên người chỉ mặc độc một chiếc thun trắng đơn giản.
Từ khóe miệng anh phát ra tiếng cười trầm thấp , Park Seol Ah kéo cửa ra cau mày hô một tiếng:
"Kim Taehyung ?".
Người con trai đưa lưng về phía cánh cửa, nghe tiếng gọi thì khẽ quay người, vừa thấy là cô, Taehyung lập tức đứng lên, bước chân không do dự chạy tới, nụ cười mê người treo trên môi lộ vẻ lấy lòng:
"Seol Ah, em về rồi."
Cô kỳ quái mà nhìn anh, nhỏ giọng nói:
"Sao anh lại ở chỗ này?".
Anh ủy khuất mà mở miệng :
"Em ở nhà đều ngó lơ anh, anh vẫn luôn không tìm được cơ hội cùng em nói chuyện."
Cô mấp máy miệng, biểu tình có chút không tốt, Kim TaeHyung vươn tay, hoảng loạn ôm chặt cô , nhẹ nhàng nói:
"Seol Ah, đừng nổi giận có được không? Là anh nói sai rồi , mấy ngày nay em không biết anh sống như thế nào đâu, một mình ngủ trên giường thật sự rất cô đơn, hai ngày nay anh đều mơ thấy ác mộng."
Nói xong, lại lộ bộ dạng như con cún đáng thương bị vứt bỏ, khóe mắt mang theo vẻ ủy khuất.
Park Seol Ah quật cường quay đầu sang bên khác, không để ý tới anh.
Vẫn là mẹ Park ở một bên hỗ trợ:
"Seol Ah, con giúp ta đi rửa táo mà Taehyung mới mang qua được không ?"
Park Seol Ah nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay Kim Taehyung nghe lời mà đi tới phía trước, từ trong giỏ lấy ra một quả táo.
Mẹ Park nhìn biểu tình bực dọc của cô, thấp giọng ôn nhu nói:
"Đã cầm táo của Taehyung mang qua , liền phải tha thứ cho Taehyung như vậy mới tốt có đúng không ?".
Kim Taehyung đứng ở phía sau cô, vẻ mặt chờ mong cùng cảm kích, nhe răng lộ ra bộ dạng mê hoặc bốn phương , làm mẹ Park yêu thương, nở nụ cười dịu dàng, như là thấy chính anh và con trai bà giống nhau.
"Taehyung ngồi xuống , tới đây nói chuyện với bác một lát."
Mẹ Park duỗi tay chỉ vào ghế dựa.
"Bác gái thật tốt !"
Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa nói vừa lôi kéo bàn tay Park Seol Ah, ngón tay xoa xoa mu bàn tay cô.
Sắc trời dần tối
"Bác gái , con mang Seol Ah trở về trước "
Kim Taehyung ngoan ngoãn khom lưng chào mẹ Park, sau đó vòng tay qua eo Park Seol Ah , ôm cô vào trong lồng ngực :
"Lần sau tụi con sẽ đến thăm bác.",
Park Seol Ah ghét bỏ liếc anh một cái, cúi xuống cẩn thận dịch dịch góc chăn cho mẹ :
"Thời gian tới con không thể ở bên cạnh chăm sóc, thật sự xin lỗi mẹ.".
"Có việc gì đâu, con có cuộc sống của con, mẹ nhìn thấy con sống một cuộc sống tốt, là mẹ vui rồi."
Mẹ Park khẽ vỗ vỗ tay con gái sau đó nhìn Kim Taehyung, cậu hiểu ý nói tiếp:
"Bác gái yên tâm , con sẽ săn sóc Seol Ah thật tốt ."
"Vậy phiền con rồi , Taehyung ."
Mẹ Park ngồi ngay ngắn ở trên giường, ánh nắng mặt trời cuối ngày len lỏi vào trong phòng , sắc mặt bà tái nhợt do bệnh tật quấn thân nên trông không có sức sống.
Park Seol Ah đột nhiên cảm thấy cánh mũi nóng lên, nhịn không được hít hít, chịu đựng chua xót trong lòng :
"Con đi rồi, mẹ ở lại Seoul chờ con trở lại nha ."
"Rồi , đi đi."
Mẹ Park hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Kim Taehyung hạ giọng chào mẹ Park một cái, ôm lấy Park Seol Ah vẫn đang lưu luyến rời đi.
"Không cần quá lo lắng, anh cảm thấy trạng thái tinh thần của bác gái khá tốt."
Anh xoa nhẹ vai cô , vỗ vỗ dường như an ủi .
"Anh đừng cùng em nói chuyện."
Park Seol Ah ôm cánh tay.
Kim Taehyung vẻ mặt đưa đám, thanh âm lập tức trở lên mềm mại :
"Nào, có phải giận anh không , vừa mới ở trước mặt mẹ không phải nói tha thứ cho anh sao ~".
Park Seol Ah nhìn phía trước, không nói lời nào.
Kim Taehyung đánh bạo lôi kéo tay cô hướng trên bụng anh sờ:
"Em nhìn xem, hai ngày này anh lăn qua lộn lại ngủ không đủ giấc , gầy đến nỗi bụng cục cưng cũng không còn."
Dưới bàn tay là bụng thon nhỏ, tuy anh không lợi hại như Jeon JungKook , nhưng cũng có thể cảm nhận được chút cơ bụng.
Park Seol Ah đỏ mặt thu hồi tay, nhìn xung quanh, hoảng loạn nói:
"Anh ở nơi công cộng làm gì vậy , bị người khác thấy liền không tốt ."
"Thấy thì thấy , em hiện tại vẫn là bạn gái anh , cùng lắm thì chúng ta công khai."
Anh kéo cô lại , đem cô ôm chặt trong lòng, cằm khẽ tựa trên đỉnh đầu người trước mặt.
"Ai là bạn gái anh."
Park Seol Ah buông mi mắt, ở trong lồng ngực anh bất mãn lẩm bẩm, có chút ý hơi làm nũng .
Kim Taehyung lập tức vui vẻ ra mặt , cười hỏi:
"Nguôi giận chưa? Nguôi giận rồi đúng không!"
Sau khi chắc chắn liền cúi xuống, nhìn vào mắt cô :
"Thật tốt, đừng lại không để ý đến anh , anh đau lòng muốn chết."
Ngữ khí ủy khuất giống y như một đứa trẻ.
Park Seol Ah thở dài, nhận mệnh mà ôm lấy anh , vỗ vỗ phía sau lưng :
" Em đã biết, về nhà đi."
" Ừ , chúng ta về nhà."
Anh kéo khẩu trang lên che mặt, gắt gao nắm tay cô đi ra khỏi bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro