Chương 36: Jeon Jung Kook - Chính là muốn phiền chết em
CHƯƠNG 36: Jeon Jung Kook – Chính là muốn phiền chết em (H)
Translator: heloaphr_ DeokMang
Beta: Thanh Mai Tiểu Thư
(Ai muốn làm quen thì vui lòng fl bạn translator ở phần cmt nha ^^)
***
" A, Jeon Jung Kook em thật phiền!"
" Tại sao? Chẳng phải người ở trước mặt đây sao? Nãy giờ chị toàn nhìn chằm chằm vào điện thoại."
" Chị cảm giác em trên TV hình như đẹp trai hơn ?"
" Cái gì?"
Jeon Jung Kook tức giận mà nhéo nhéo phần thịt mềm ở trên ngực cô, môi chạm nhẹ lên gáy cô.
Park Seol Ah tập trung tinh thần xem RUN BTS tập mới nhất, duỗi tay về phía sau vỗ vỗ vào sườn eo Jeon Jung Kook, ý bảo không được xằng bậy.
Ai ngờ Jeon Jung Kook động tình mà ở bên tai cô rên rỉ:
"A, không được ngừng."
Park Seol Ah quay đầu lại, nhìn cậu như tên biến thái, người đằng sau ngả ngớn lộ ra ý cười, dùng sức làm ra mấy biểu cảm quái dị.
Lại lần nữa đem tầm nhìn đặt lên màn hình điện thoại, mặc kệ người đằng sau động tay động chân như thế nào, chỉ ngây dại nhìn vào người trong màn hình mà cười.
Thật là, rõ ràng cậu ở ngay sau lưng, thế mà cứ nhìn vào điện thoại mà ngây ngốc.
Jeon Jung Kook ôm cô ở trong lòng, dẩu miệng lẩm bẩm.
Nhắm hai mắt dựa vào lưng người con gái trong lòng, đầu mũi toàn là mùi hương trên người cô, không nồng đậm nhưng lại mê người, bụng nhỏ nóng lên, hạ thân nổi lên phản ứng.
Park Seol Ah cảm nhận rõ vật ở đằng sau dần dần phồng lên, liền đẩy cái người đang ở đằng sau mình.
Cô đứng dậy đi ra giường ngồi, đôi tay cầm điện thoại tiếp tục xem, lâu lâu phát ra tiếng cười yêu kiều.
Jeon Jung Kook nhìn chằm chằm vào sườn mặt cô, tầm mắt dừng lại ở bầu ngực to tròn của thiếu nữ, ánh mắt tối sầm, dáng vẻ thâm trầm thần bí.
Cậu xoay một cái để Park Seol Ah ngồi trên người mình, hôn một cái vào khóe môi cô, bên dưới hạ thân vội vàng cọ xát vào nơi tư mật, kích thích khoái cảm.
Không những động tay động chân, Jeon Jung Kook còn chôn mình bên tai Park Seol Ah mà rên rỉ.
Màn hình phát ra vài tiếng cười của mình, giờ phút này hạ thân như bị kích thích không ngừng ngẩng đầu.
Park Seol Ah cảm thấy mình hoàn toàn bị kích thích, hoàn toàn không có cách nào tập trung vào chương trình.
Cô chặn cái tay đang làm loạn trên ngực, âm thanh nũng nịu, quay ra nói với người đằng sau:
" Jeon Jung Kook, em thật phiền a!"
Jeon Jung Kook hít sâu một hơi, cắn lên cổ cô một ngụm:
" Đã lần thứ hai, lại nói nữa là em chơi chết chị đó."
Park Seol Ah đỏ mặt ngượng ngùng, cô không phục phản bác:
" Em là idol đấy, có thể nói chuyện đừng thô lỗ như thế có được không?"
"Hừ!" Jeon Jung Kook cao ngạo mà phát ra một tiếng, đem thứ cuối cùng trên người mình cởi xuống, cách cô một tấm vải mỏng mà cọ cọ:
" Chẳng phải chị thích em thô lỗ?"
"Nào có?"
Park Seol Ah tắt điện thoại, quay ra trừng cậu, bởi vì bị quấy rầy lúc đang tìm video, bộ dáng thở phì phì, hai má phồng lấy, để lộ ra làn da trắng nõn đang ửng đỏ, đôi mắt bởi vì sinh khí mà sáng lấp lánh.
Jeon Jung Kook nhịn không được liền cúi đầu ngậm một ngụm vào má cô, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn.
"A! Em là chó sao?"
Park Seol Ah kinh hách hét lên một tiếng, trên má cô toàn là nước miếng, tức giận cầm góc chăn lau chà một chút:
" Tức chết chị! Em thật phiền a! Phiền chết mất!"
" Em phiền chỗ nào? Phiền chỗ nào?"
Jeon Jung Kook giữ cô lại, đối diện với khuôn mặt của thiếu nữ, đầu lưỡi chạm nhẹ vào má:
" Em phải phiền chết chị, thì chị mới không đi tìm tên khác."
Park Seol Ah nhìn biểu cảm ghen tuông của cậu, có chút chột dạ mà tránh tầm mắt, trong miệng nhỏ dọng lẩm bẩm:
" Chị tìm người khác lúc nào cơ chứ?"
Jeon Jung Kook cười cười, duỗi tay kéo quần lót của cô xuống, Park Seo Ah kinh hãi:
" Ai nha ai nha! Em muốn làm thật?"
Jeon Jung Kook một tay bắt lấy hai cổ tay cô, cố định ở đỉnh đầu, hạ thân bên dưới cọ cọ ở bên miệng huyệt, biểu tình xấu xa:
" Chị nói thử xem chị có muốn hay không? Muốn hay không?"
Chen vào một nửa rồi lại rời khỏi, cậu cúi xuống hôn cô, Park Seol Ah nhịn không được dùng chân cọ sát thằng em cậu, lại kiên quyết cắn môi để không truyền ra những tiếng rên rỉ.
Côn thịt cảm nhận được cô đang mở rộng huyệt đạo, nhìn bộ dáng chịu đựng không để phát ra âm thanh của cô, Jeon Jung Kook chỉ thấy đáng yêu, cười đến phồng mũi, đôi mắt híp thành một đường, âm thanh ôn nhu mang theo ý dụ dỗ:
"Bảo bối, kêu lên đi, em muốn nghe, kêu đi, em liền cho chị."
Cô hé miệng, khóe mắt mang theo lệ quang, nhỏ giọng nức nở:
" Em thật phiền! Thật chán ghét cái tên chết bầm nhà em."
Ánh mắt Jeon Jung Kook tối sầm lại, động hông một cái thật mạnh, đem hạ thân thô dài tiến sâu vào, âm thanh khàn khàn:
" Chán ghét em? Chán ghét? Hay là thích?"
Như một cái máy hoạt động không ngừng, Jeon Jung Kook giữ vững tiết tấu mà đâm thật sâu
"Chị...ư...aa...Chán ghét đến chết...Chán ghét..."
"Chán ghét? Hửm?"
Phập ——
Phập ——
Phập ——
"Ư...không chán ghét không chán ghét...A!...Thích thích! Thích! Em đừng đâm sâu như vậy a..."
"Mèo nhỏ ngang bướng."
Giọng nói của Jeon Jung Kook trầm thấp gợi cảm, đôi mắt cô phiếm lệ, trông mê hồn vô cùng.
Park Seol Ah chủ động ôm cổ cậu, khẽ nhếch miệng, hoa huyệt bên dưới khẽ động, nỗ lực dựng thẳng vòng eo.
Jeon Jung Kook hiểu ý lập tức đỡ eo cô, nghiêng thấp đầu, hôn nhẹ lên môi cô.
Hai chân kẹp lấy eo thiếu nữ bên dưới, Park Seol Ah nỗ lực dùng huyệt thịt phun ra nuốt vào côn thịt của cậu.
Jeon Jung Kook động vòng eo, bụng nhỏ chạm vào cô, tay còn lại mạnh mẽ vỗ vào mông cô, phát ra tiếng vang bạch bạch.
Park Seol Ah cuối cùng không nhịn được lên tiếng rên rỉ.
Jeon Jung Kook hôn từng nơi, ở đầu vai, xương quai xanh, bên gáy:
"Hỏi một lần cuối cùn."
Cậu dừng lại, cô bất mãn dịch mông:
" Chán ghét, hay là thích?"
Cô hơi mở mắt, ngực phồng phồng, như một con mèo con, muốn cắn một ngụm lên ngực cậu:
"Thích, thích, thích, muốn hỏi chị bao nhiêu lần, chán ghét cái tên chết bầm nhà em!"
Nhìn cô trả lời trông thật đáng yêu, Jeon Jung Kook cong khóe miệng, đầu lưỡi chạm chạm vào má:
"Ư...Ưm!"
Cuối cùng dừng một chút, rồi cậu đâm thật mạnh, bắt lấy mông cô mà đánh hai cái.
Cậu cúi đầu, một tay vén sợi tóc rối trước trán Park Seol Ah , ngón tay xen vào mái tóc mềm, đỡ đầu cô, trìu mến hôn vào môi.
Hôn một cái.
Lại hôn thêm cái nữa.
Giống như ăn mà không biết mùi vị gì, trên mặt Park Seol Ah dính đầy nước miếng của cậu, người vô lực, hai tay quàng trên cổ Jeon Jung Kook.
Em thật phiền! Phiền đến chết.
Nội tâm cô thầm mắng Jeon Jung Kook 901 lần, nụ hôn của cậu tràn ngập tình yêu hạ xuống môi cô, trong lòng lại nhịn không được làm càn.
Thôi, bỏ qua vì quá thích người con gái này đi.
Park Seol Ah mang đôi môi đỏ mọng của mình đến gần cậu, Jeon Jung Kook thấy cô ỷ lại liền cảm thấy kinh hỉ, cậu cúi xuống đáp lại đôi môi của người kia, ôm cô lăn lộn một chút, hạ thân vẫn còn đang ở bên trong người thiếu nữ, kéo chăn đắp lên hai người.
Cậu vỗ vỗ phía sau lưng cô rồi hôn vào trán, thanh âm lại mang theo chút tính khí trẻ con của ngày thường:
"Ngủ đi, trong mơ nhất định phải có em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro