Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Kim Tae Hyung - Em cũng thích anh chứ?

CHƯƠNG 26: Kim Tae Hyung – Em cũng thích anh chứ?

Lộc cộc lộc cộc ——

"Về rồi, về rồi!"

Kim Tae Hyung vội vàng chạy tới mở cửa, một cái đầu dò ra ngoài.

Park Seol Ah đang bấm mật mã, cô nghiêng đầu nhìn người đang thò ra ngoài kia, hơi buồn cười:

"Anh đang làm gì vậy?"

"Chờ em nha, không phải nói là làm đồ ngọt cho anh ăn hả?"

Kim Tae Hyung bĩu bĩu môi, đóng cửa lại, đứng ở bên cạnh cô, cằm dựa vai cô.

Cửa mở ra, anh la hét ầm ĩ đẩy cô đi vào.

Cô kéo vali, trên đó còn đặt một túi đồ ăn vừa mua về từ siêu thị, bước chân hơi lảo đảo, nhỏ giọng nói với anh:

"Anh làm gì thế?"

Kim Tae Hyung không nói lời nào, trực tiếp đóng cửa lại, tay vén quần áo cô lên, vuốt ve làn da tinh tế bên hông cô, cúi đầu hôn cô gái đang ngây ngốc kia, trán chạm vào trán cô:

"Nhớ em, siêu cấp nhớ em, chỉ luôn nhớ em!"

Hai mắt đối diện cô, chóp mũi cọ chóp mũi, anh thỏa mãn duỗi hai tay ra ôm lấy cô, hài lòng hít một hơi, nhắm mắt lại, cằm cọ xát đỉnh đầu cô:

"Thích, vô cùng thích, em cũng có tâm tình giống vậy chứ?"

Mắt Park Seol Ah hơi lóe, ôm ngược lại chàng trai, duỗi tay vỗ về lưng anh, trên người đối phương có mùi hương dễ ngửi của cây tùng, ở bệnh viện vốn còn căng chặt thần kinh cũng chậm rãi thả lỏng.

Cô thở dài, cánh tay vòng eo anh, nghiêng đầu dán trong lòng ngực Kim Tae Hyung:

"Tae Hyung, anh thực sự rất tốt."

"Nên?"

Kim Tae Hyung nhướng mày, ngón tay khảy khảy khuôn mặt cô:

"Em cũng thích anh chứ?"

Cô ngẩng đầu, nhìn hai mắt lập lòe như sao trời của anh. Đây là một chàng trai rất sạch sẽ, mặt mày ôn nhu thâm tình, là tốt nhất trên đời này, trong mắt anh như chứa đựng mật, làm người nhìn đến liền cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Trước giờ Park Seol Ah chưa từng nói với anh, mỗi lần anh ôn nhu nhìn cô, trái tim cô giống như bị tê dại, như một cái lưới lớn, trái tim bị tầm mắt anh xâm lấn, ngày càng lan tràn, từng chút một vuốt ve nội tâm ôn nhu mà cũng xao động của cô.

Nhưng cô không phải là một cô gái tốt, cô tự biết, cô đang hưởng thụ sự ỷ lại của Jeon Jung Kook, đồng thời cũng thiên vị sự ôn nhu của Kim Tae Hyung.

Bây giờ cô cũng sinh lòng tham với sự bá đạo của Park Ji Min.

Có đôi khi cô thật sự chán ghét chính mình thế này, họ đều là những người tốt đẹp, tâm địa họ thiện lương, nhiệt tình trăm phần trăm với ước mơ, hó có những fan hâm mộ vô cùng sủng ái họ, mỗi khi làm gì cũng sẽ suy xét đến cảm nhận của fans, trong sinh hoạt cũng là như thế, họ là thân thể độc lập, mỗi người đều có những sắc thái giàu có của riêng mình.

Cô nhón chân hôn lên mặt anh, đôi tay ôm cổ anh, chống lại ánh mắt sáng như trăng sao của Kim Tae Hyung, nghiêng đầu xinh đẹp nói:

"Em có thể chứ? Em có thể thích anh không?"

"Dĩ nhiên!"

Trái tim Kim Tae Hyung tràn một dòng nước ấm dũng mãnh, Kim Tae Hyung vô cùng dễ thỏa bị thỏa mãn, anh cười rộ lộ khuôn miệng tứ giác, cười đến mức trẻ con:

"Không cho phép em không thích anh, anh đáng yêu thế này, người thích anh nhiều lắm, em nhất định phải biết nắm lấy thật chặt nha!"

Anh cau mũi, làm dáng vẻ hung ác thử nhe răng:

"Lần sau nếu em còn dám ngồi với người khác xem anh dạy dỗ em thế nào."

Biết anh đang nói vụ trên máy bay, cô thè lưỡi, trong mắt lóe lên ánh sáng gian xảo:

"Anh muốn dạy dỗ em làm sao?"

Hiếm khi thấy Kim Tae Hyung cười ngượng ngùng như vậy, tay lớn của anh vòng trên eo cô, biểu tình đột nhiên thay đổi.

Giống hồ nước trong trẻo dao động, đôi mắt phảng phất có câu người, dụ thần kinh cô hoàn toàn mất.

Hạ thân ác liệt đẩy hai cái, cô kinh hô, khẩn trương nắm lấy bờ vai anh.

Người sau dán vành tai cô, tiếng nói trầm thấp chứa câu dẫn:

"Hiểu chưa? Sẽ dạy dỗ em như vậy đấy."

Park Seol Ah bụm mặt chôn trong ngực anh, mặt nóng bỏng, âm thanh mềm mại:

"Sao anh có thể sắc tình như vậy?"

Kim Tae Hyung cười cười, lồng ngực chấn động:

"Tại em đó, ngày nào anh cũng nghĩ đến mấy chuyện sắc tình đó."

Park Seol Ah ngẩng đầu, tức giận phản bác:

"Cái này sao trách em? Rõ ràng là anh hết."

Hạ thân lại bị anh đụng hai cái, chân cô mềm nhũn, đôi tay ôm cổ anh, thở phì phò nhưng không dám nói lời nào.

Kim Tae Hyung cảm thấy đáy lòng tràn ngập sự mềm mại, anh cầm lòng không đặng cúi đầu hôn mặt cô, lắc nhẹ như vĩnh viễn ôm không thấy đủ.

"Yah! Kim Tae Hyung!"

Thỏ con đã phát hỏa, đứng ngoài cửa hô to.

Thân thể Park Seol Ah run lên, hoảng sợ, Kim Tae Hyung nhanh chóng vỗ về sau lưng cô như dỗ em bé.

Anh quay đầu, mặt đầy trách cứ:

"Yah! Jeon Jung Kook! Sao có thể không biết lễ phép vậy! Em dọa Seol rồi đó!"

Jeon Jung Kook khinh thường bĩu môi:

"Anh mới dọa đó, dám ăn mảnh một mình."

Sải bước đi tới, cậu kéo Park Seol Ah từ trong lòng Kim Tae Hyung ra, quan tâm hỏi:

"Sức khỏe của bác gái thế nào?"

Park Seol Ah gật đầu, ngoan ngoãn trả lời:

"Bà ấy vẫn rất ổn!"

"Lần sau dẫn em đi cùng đi."

Jeon Jung Kook kéo tay cô, khẽ lắc hai cái.

"Dẫn gì mà dẫn? Muốn dẫn cũng là dẫn bạn trai chứ."

Kim Tae Hyung nắm cổ tay Jeon Jung Kook, hơi dùng sức, trên mặt khó chịu.

Jeon Jung Kook mím môi, nhíu mày, đầu lưỡi chọc chọc má.

Kim Tae Hyung không hề lùi bước trừng mắt lại, tay dần dùng lực, trong mắt chứa âm trầm hiếm thấy.

Park Seol Ah cắn môi, cô có thể nói là cổ tay cô rất đau không?

"Này..."

Như có cứu tinh đến, Park Seol Ah nhìn tiếng bước chân ở bên kia.

Kim Seok Jin đứng ở cạnh cửa, gãi đầu, ánh mắt nghi hoặc:

"Tae Hyung nói có đồ ngọt ăn đó, vậy...có ăn không?"

----------------

"Ăn ngon quá trời! Cái này làm thế nào vậy?"

Kim Seol Jin liếm muỗng, cảm thấy chưa đã thèm, tò mò hỏi Park Seol Ah.

"Rất đơn giản, ngày nào rảnh em sẽ dạy cho anh."

Miệng nhỏ của Park Seol Ah đang ăn bánh souffle.

Kim Seok Jin gật đầu, nhìn dĩa souffle còn thừa hơn phân nửa của Park Ji Min, tay mắt lanh lẹ duỗi sang cắn một ngụm.

"A, cái anh này!"

Park Ji Min tức giận duỗi chân, Park Seol Ah trấn an đẩy dĩa của mình sang:

"Anh ăn của em đi, em ăn không nổi nữa."

Park Ji Min lập tức an tĩnh cầm muỗng, cười ngọt ngào với cô giống đứa bé đáng yêu.

Kim Tae Hyung nhích mông dán gần cô, cắm một miếng đưa vào bên miệng cô.

Cô thật sự ăn không vô, vì thế lắc đầu.

Kim Tae Hyung lập tức bĩu môi:

"Ăn đi! Anh đút cho em nè."

Nhìn biểu cảm anh đáng yêu lại ủy khuất, Park Seol Ah đành há miệng ăn nó.

Kim Tae Hyung cười thỏa mãn, hơi hôn khóe miệng cô.

"Yah, Kim Tae Hyung, có thể chăm sóc cảm thụ của người già chút được không?"

Kim Seok Jin cầm đĩa, ngữ khí rất khôi hài.

Park Seol Ah ngượng ngùng trốn đến sau lưng Kim Tae Hyung, Kim Tae Hyung kéo tay cô lại, đặt lên hông mình, lắc đầu khoe khoang:

"Hyung, nếu anh không nhanh yêu đương đi là phải nhập ngũ rồi đó."

"Yah yah yah yah yah! Anh không nghe thấy gì hết, không nghe thấy, không nghe thấy!"

Kim Seok Jin cầm đĩa, lắc lắc đầu, bịt tai trộm chuông, chạy trốn như bay về phòng.

Kim Nam Joon và Min Yoon Gi đang ở công ty chuẩn bị sản xuất album tiếp theo, Jung Ho Seol vì sai giờ mà đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm.

Sau khi Kim Seok Jin trốn về phòng, phòng khách chỉ dư lại bốn người.

Kim Tae Hyung duỗi tay tới mặt sau ôm chầm người nọ, Park Seol Ah thuận theo ngã trong lòng ngực anh.

Tay trái ăn đồ ngọt, tay phải ôm cô, ngón tay thỉnh thoảng vòng quanh thưởng thức tóc dài của cô.

Jeon Jung Kook ở bên cạnh cắn muỗng, hung tợn trừng Kim Tae Hyung, nghĩ thầm lát nữa nên tách hai kẻ đáng giận này ra như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro