Chương 19: Park Ji Min - Anh chỉ cọ thôi (H)
CHƯƠNG 19: Park Ji Min – Anh chỉ cọ thôi (H)
Buổi biểu diễn ở Anaheim diễn ra thuận lợi tới ngày hôm sau.
Từ ngày hôm đó Kim Tae Hyung bị cắt điện thoại, mỗi khi Jeon Jung Kook tới tìm Park Seol Ah thì anh đều mạnh mẽ chen vào phòng ngừa Jeon Jung Kook giở trò với cô.
Jeon Jung Kook rất bực nhưng vì có buổi biểu diễn, cậu cũng đành chuyên tâm vào sân khấu.
Trên stage đang phát VCR đã chuẩn bị sẵn, trong hội trường lóng lanh bởi ARMY Bomb, một biển màu trắng cùng tiếng thét chói tai kinh ngạc cảm thán của các cô gái, tất cả thành viên đều xuất hiện trên màn hình lớn.
VCR kéo dài 6 phút, sau đó sẽ là stage solo và stage special, rapper line ở hậu đài chờ stand by, những người còn lại vội vàng chuẩn bị thứ tự của mình.
Vì sân khấu của Park Ji Min xếp ở gần sau cùng cho nên anh đã về phòng nghỉ nghỉ ngơi chỉnh đốn trước. Anh nâng bước vào căn phòng không có một bóng người nào.
Kim Tae Hyung kiên quyết mạnh mẽ kéo Jeon Jung Kook ngồi xem phát sóng trực tiếp trước TV đặt sau hậu trường, Kim Seok Jin bởi vì trước khi diễn ăn no quá nên đã chạy vào WC.
Park Ji Min mở nắp bình nước uống hai ngụm lớn, anh ninh mi, bên tai hình như truyền đến tiếng đập cửa rất nhỏ.
Anh đứng dậy đi tới trước cửa, âm thanh ngày càng nhỏ, vì thế anh xoay người đi về hướng ngược lại, thẳng đến cửa nhỏ bên phòng nghỉ, anh có thể đoán ra có người bị khóa ở bên trong.
Park Ji Min tự hỏi một lát, duỗi tay vặn nắm tay cửa, vừa nhìn mới biết đó là một phòng chứa đồ.
Người ngồi dưới đất kinh hãi giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, bàn tay còn đang ở tư thế đỡ trước cửa, trong mắt to chứa đầy kinh hoảng và bất lực.
"Yah, sao em lại ngồi ở trong này?"
Park Ji Min ngồi xổm xuống, đối diện với cô.
"Staff bảo em vào phòng chứa đồ, nhưng không biết tại sao cửa lại đóng lại nữa."
Park Seol Ah lắc đầu.
"Sao có thể như thế?"
Park Ji Min lẩm bẩm, đứng dậy đóng cửa lại, dưới ánh mắt đầy kinh nghi của Park Seol Ah, anh vặn nắm cửa, đột nhiên cả người cứng đờ, anh nghiêng đầu:
"Hình như là không mở ra được thật."
Park Seol Ah bị thao tác này của anh làm sợ ngây người, cô ngơ ngác nhìn anh thật lâu, sau đó bật cười một tiếng:
"Anh thật ngốc! Park Ji Min!"
"Yah! Không cho cười! Ngay cả em không phải cũng bị nhốt ở đây sao?"
Anh dẩu miệng, giọng đầy hơi sữa phản bác.
Cụp!
Thật trùng hợp, chuyện xấu luôn nhân lúc xảy ra cùng lúc, có lẽ do hệ thống kiểm tra ở dome không được tốt lắm, bóng đèn trên đỉnh đầu chợp mở chớp tắt vài cái xong hoàn toàn tắt ngủm.
"A!"
Park Seol Ah kinh hoảng hô to một tiếng, cô duỗi tay bắt lấy ống quần Park Ji Min, từ chân anh bò lên bên trên.
"Yah yah yah! Đừng sờ lung tung chứ!"
Mặt Park Ji Min nóng lên, duỗi tay túm chặt bàn tay suýt thì sờ lên hạ bộ của anh.
Có lẽ do ngồi quá lâu nên lúc đứng dậy Park Seol Ah hơi choáng váng, bước chân đi không vững liền ngã vào lòng anh.
Một mùi hương hoa hồng xông vào mũi, Park Ji Min hít hít chóp mũi, ôm cô vào ngực.
Park Seol Ah thuận thế ôm sau lưng anh, gắt gao siết chặt cánh tay như muốn gia tăng cảm giác an toàn.
Cơ thể Park Ji Min trong chớp mắt cứng đờ, sau đó chậm rãi thả lỏng, anh nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô:
"Không sao, anh ở đây."
"Xin lỗi, làm anh bị nhốt vào."
Park Seol Ah hơi áy náy, cô ngẩng đầu, môi không cẩn thận cọ qua cằm anh.
"A! Thực xin lỗi!"
Cô lại xin lỗi.
Trong bóng đêm, Park Ji Min nhíu nhíu mày, âm thanh mùi sữa bị đè ép, mang theo sự trưởng thành của đàn ông:
"Đừng bao giờ nói xin lỗi với anh."
Park Seol Ah hơi xấu hổ, tư thế của hai người vốn dĩ đã rất thân mật nên cô không dám lộn xộn, nhưng tư thế này làm cô có chút khó chịu, cô cẩn thận điều chỉnh cách đứng của mình, bụng nhỏ bất giác cọ qua thân thể đối phương, xuyên thấu qua quần áo mỏng, cô cảm nhận hình dạng gồ ghề quen thuộc nhô ra.
Cô cứng đờ dựa vào lòng ngực anh, đôi tay cung kính nắm lại trước ngực.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài của Park Ji Min, ngón tay ấm áp dán lên cằm cô, mặt bị nâng lên, môi nóng bỏng chuẩn xác dừng ở môi cô.
Park Ji Min phát ra âm thanh lẩm bẩm thỏa mãn, môi chậm rãi vuốt ve, bàn tay xốc quần áo cô lên duỗi vào trong vuốt ve làn da lỏa lồ của cô.
Cô kinh hoảng đè tay anh lại, đầu ngửa ra sau rời khỏi môi anh:
"Không được! Còn buổi biểu diễn!"
"Không có việc gì đâu, chờ đến lượt anh còn lâu lắm."
Tay trái chặn ót cô lại, hé miệng ngậm môi như thạch trái cây mà mút vào.
Trong không gian tối tăm, cô có thể nghe rõ tiếng nước bọt khi hai người trao đổi với nhau cùng tiếng rên rỉ câu người nhưng lại có hơi giống tiếng mèo nhỏ của Park Ji Min.
Nụ hôn này nóng bỏng nùng liệt, anh cắn môi cô như muốn trừng phạt, nó đau xót.
Park Seol Ah co hai vai lại, ngón tay đẩy cằm anh ra:
"Không được, nếu có người vào đây thì làm thế nào? Chỉ hôn thôi, được không?"
Cô không nhìn thấy được vẻ mặt anh trong bóng đêm, chỉ có thể nghe tiếng anh làm nũng:
"Vậy anh có thể cọ cọ không? Anh không vào trong, chỉ cọ thôi."
Sợ cô không đồng ý, lại vội tìm lý do bổ sung:
"Em sờ thử đi, nó vừa biến lớn còn thô, nếu lát nữa trong lúc diễn bị fans nhìn thấy sẽ không tốt."
Lôi kéo tay cô đặt dưới háng mình, cô cảm nhận được dưới mông có một kích cỡ vô cùng khoa trương.
Park Ji Min quả nhiên không lừa cô, ớt cay nhỏ thật là rất cay.
Cô thất thần trong chốc lát, Park Ji Min trực tiếp coi như cô cam chịu và đồng ý, vì thế anh duỗi tay rút dây nịch ra, tiếng kim loại va chạm kêu leng keng, sau đó lại duỗi tay kéo quần cô.
"Aigoo, anh đừng cởi mà, đừng cởi."
Cô vội vàng giữ chặt quần của mình.
Anh nghiêng đầu hôn cổ cô, môi dán làn da di chuyển về phía trước, vươn đầu lưỡi nhỏ dán vành tai, liếm một ngụm.
"A."
Cô vừa rên rỉ vừa duỗi tay ôm cổ anh, không rảnh bận tâm chiếc quần sắp rơi xuống mặt đất.
Cơ thể vừa chuyển, cô đã bị áp mặt và ngực lên trên vách tường, anh vén tóc cô sang hết một bên, mút hôn sau cổ cô.
Bóng đèn trên đỉnh đầu đột nhiên sắp khôi phục, dây tóc chợt lóe, trong giây phút tối tăm ngắn ngủi, Park Ji Min nhìn thấy sườn mặt ngây thơ vô tội của cô.
Duỗi tay móc vật lớn của mình từ trong đũng quần, cúi người dán qua kẽ mông cô, cọ xát qua lại, côn thịt ngẫu nhiên còn cắm trượt qua kẽ mông, chạm vào cúc huyệt.
Tiếng thở dốc dày đặc của anh vang lên bên tai, hơi thở ướt đẫm phun bên sườn mặt cô.
Một tay Park Seol Ah chống cánh tay, trán gác ở đó, cảm thụ giữa kẽ mông có vật thô dài nóng rực, eo không nhịn được vặn vẹo, dưới thân cảm thấy hư không.
Bị Tae Hyung và Jung Kook "làm" khiến cô rất nhạy cảm, bây giờ cô chỉ muốn Park Ji Min cắm vào.
Thật không xong!
Áp mặt vào khuỷu tay, trên mặt cô nóng lên, cũng may bây giờ nhìn không rõ bằng không sẽ phát hiện mặt cô rất đỏ.
Park Ji Min thở dốc kịch liệt, chỉ mới cọ xát kẽ mông đã làm anh lâm vào tình dục thật sâu.
Anh khàn giọng nói ở bên tai cô, có chút năn nỉ:
"Anh muốn vào trong, thân yêu, anh muốn đi vào nha."
Hoàn toàn không hỏi ý kiến cô.
Cô quay đầu, môi lại bị anh ngăn chặn, phần eo bị áp lực, tay anh đè nặng bụng cô làm cô bất giác nâng mông lên để tiện cho anh cắm vào.
Đầu gối chen vào giữa hai chân cô, dưới ánh đèn chợt lóe, anh trợn tròn mắt nghiêm túc xem xét phong cảnh dưới thân mình, dương vật thô to với phần đầu đỏ tím chọc vào cửa huyệt ướt át trơn mềm, hít sâu một hơi, anh chậm rãi đẩy vào.
Dương vật bị bao vây từng tấc một, huyệt non ấm áp hút làn da mẫn cảm của anh, anh hút một hơi, áp lực tiếng rên rỉ nơi yết hầu, khoái cảm trí mạng từ xương bò về trước, anh nhịn không có đâm vào tới cùng, chậm rãi đẩy phần thân dưới.
Hai tay Park Seol Ah đỡ tường, mông bất giác cong lên, dương vật cực lớn làm bụng cô nổi hình dạng lên, đồ vật cứng như thiết thọc hạ thân cô, ma sát vách trong mẫn cảm mềm mại, chân và bụng cô run rẩy, tiếng rên rỉ rách nát trong lòng, có hơi ngứa, nhưng đau nhiều hơn.
"Ji Min à!"
Cửa phòng nghỉ bị mở ra, Kim Seok Jin nhẹ nhàng nện bước đến, nhìn phòng trống rỗng, nghi hoặc nhìn một vòng xung quanh:
"Kỳ lạ, Ji Min về trước rồi mà?"
Cánh tay mạnh mẽ của Park Ji Min vòng lấy eo mềm mại, tay phải che miệng Park Seol Ah, ngăn tiếng kêu dâm đãng của cô, anh cắn răng, thúc đẩy hông.
Tận lực giảm nhỏ lực độ hạ thân, nhưng mỗi lần cắm vào đều thọc tới chỗ sâu nhất.
"A!"
Cô nhắm chặt mắt, bị kích thích liên tục cùng khoái cảm làm mê đầu, nếu không phải sau lưng còn có người giữ lý trí che kín miệng cô, rất có khả năng sẽ bị Kim Seok Jin phát hiện.
"Ư..."
Anh đè ép tiếng rên rỉ dán bên vành tai cô, môi dày ngậm rồi liếm láp nó.
Trán Park Seol Ah thấm đẫm mồ hôi, không gian kín làm hô hấp cô cảm thấy khó khăn.
Bất giác thò tay về sau ôm eo anh, vòng eo của anh còn mềm mại mạnh mẽ hơn phụ nữ, có thể cảm nhận được dưới lòng bàn tay là cơ bắp kín kẽ cùng làn da tinh tế, ngón tay vuốt ve.
Eo Park Ji Min run lên, không ai biết được bên eo sườn anh có một cái hõm nhỏ, đó là điểm mẫn cảm của anh.
Tay cô như có điện, xuyên thấu hõm eo chảy vào tim, lòng anh mềm mại rối tinh rối mù.
Dưới thân kêu gào, anh bắn tinh dịch lần đầu, anh cắn răng va chạm mông cô, hai hòn tinh hoàn bên dưới phát ra tiếng chụp đánh càng vang dội.
Lòng bàn tay bỗng đau đớn, Park Seol Ah sắp lên đỉnh, cô cắn lòng bàn tay mềm mại của anh, đè ép tiếng rên rỉ trong cổ họng sắp dâng trào.
"Ư...mmm...a...hức hức..."
Khóe mắt chảy vài giọt nước mắt bị thao kích thích ra, cô tiến vào cao trào trước, dưới thân phun ra hoa dịch nóng bỏng.
Park Ji Min đong đưa mông, cuối cùng thúc vài cái nữa, ngửa đầu mở tinh quan, anh đưa côn thịt gắt gao chôn trong cơ thể cô, tinh dịch nóng bỏng rót hết bụng nhỏ, một giọt cũng không chảy ra ngoài, phun hết vào bên trong.
Kim Seok Jin ngồi trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa cùng tiếng xột xoạt của quần áo.
Anh ngồi dậy quay đầu nhìn lại, Park Ji Min nắm Park Seol Ah đi ra từ phòng trong, anh hồ nghi:
"Hai người tại sao lại đi ra từ trong đó?"
Park Seol Ah cắn môi, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, hai má tức giận.
"Lúc nãy em giúp cô ấy sửa sang lại đồ đạc trong phòng chứa."
Park Ji Min đã lừa cô là cửa mở không ra, anh không hề áy náy chút nào, mặt không biến sắc tiếp tục nói dối lừa gạt anh cả.
Kim Seok Jin gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tối lạnh.
Rốt cuộc ăn mấy năm cơm, nhìn hai mắt Park Seol Ah ướt át hàm xuân, gương mặt phấn hồng, hai chân tách ra đứng thẳng, nhìn kỹ còn sẽ phát giác chân cô hơi run.
Anh đau lòng nhìn cô một cái, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình:
"Seol à, tới đây ngồi đi, em nghỉ ngơi chút. Hôm nay em cùng bọn anh bận rộn cả ngày rồi."
Park Seol Ah cười đầy cảm kích, bị Park Ji Min lôi kéo ngồi xuống sô pha, tay còn bị anh nắm, đầu ngón tay đáng yêu của anh xen kẽ tay cô, mười ngón nắm chặt bướng bỉnh mà cũng đáng yêu.
Cô thử dùng sức muốn rút lại, nghiêng người cảnh cáo bên tai anh:
"Anh gạt em chuyện vừa rồi em còn chưa tính sổ với anh đấy."
Park Ji Min đắc ý nhìn Park Seol Ah, nhẹ nhàng dựa vào người cô:
"Vậy tối nay anh để em trừng phạt thế nào? Em muốn làm gì anh cũng được hết."
Khóe mắt chứa đựng gian xảo nham hiểm, anh ám chỉ nhìn cô.
Park Seol Ah chu chu môi, vành tai rõ ràng đã rất đỏ, lại mạnh miệng:
"Em không thèm!"
Park Ji Min thỏa mãn nhếch môi, hai mắt nhìn chằm chằm sườn mặt cô, tựa hồ ngắm bao nhiêu cũng không đủ.
Kim Seok Jin ngồi bên cạnh chú ý động tác nhỏ của hai người, nội tâm thở dài một hơi.
Mấy thằng em anh thật là không đứa nào làm người khác bớt lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro