Chương 16: Park Ji Min - Anh thích mùi nho
CHƯƠNG 16: Park Ji Min – Anh thích mùi nho
"A..."
Trong phòng tối tăm, Park Ji Min buông di động bên tai, chà lau dịch trắng đục trên tay.
Cái thằng Kim Tae Hyung này.
Anh chống tay ở sau, thở hổn hển, đôi mắt tỏa sáng không biết đang suy nghĩ gì, côn thịt lại chậm rãi ngẩng cao.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy điện thoại bị ngắt chỉ có thể xoay người vùi vào chăn.
A, chết tiệt!
Phiền quá!
Buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn thắp sáng mỗi góc phòng.
Park Seol Ah dụi dụi mắt, nghĩ hôm nay phải làm cơm trưa cho các thành viên, cô nhìn người ngủ say bên cạnh, im lặng đứng dậy.
Nhanh chóng sửa sang phòng ngủ cùng phòng tắm lộn xộn, cô nhẹ nhàng chuẩn bị ra ngoài.
Kết quả vừa mở cửa đã thấy ở đối diện đi tới một người, mặc áo hoodie xám to rộng, đội mũ xô, mặc quần đùi, vẻ mặt mỏi mệt.
Park Seol Ah hơi xấu hổ, nhéo ngón tay, chào hỏi anh:
"Chào buổi sáng, Ji Min."
Park Ji Min nhìn cô vài giây thật sâu, tầm mắt dừng ở nơi vai cổ lỏa lồ của cô, sau đó tự nhiên chào hỏi:
"Em tính ra ngoài à?"
"Ừ, đi siêu thị gần đây mua chút rau."
Cô nói.
"Em ăn sáng chưa?"
Anh làm bộ lơ đãng hỏi.
"Vẫn chưa. Anh thì sao?"
Park Seol Ah sờ bụng mình.
"Anh cũng chưa."
Rõ ràng anh vì mất ngủ mới dậy thật sớm đi tới nhà ăn ăn sáng, trái tim Park Ji Min nhảy lên thình thịch:
"Anh đi cùng em nhé, anh có thể cầm đồ giúp em."
Park Seol Ah nghĩ một hồi, đồng ý.
Mười giờ đúng, Park Seol Ah và Park Ji Min là nhóm người may mắn đầu tiên đi vào siêu thị.
Rau dưa và thực phẩm thịt đều là hàng tươi mới nhất.
Park Ji Min chủ động đẩy xe đẩy đi ở đằng trước, Park Seol Ah đi bên cạnh.
Hai người thế này thật giống một đôi người yêu.
Trong lòng Park Ji Min nghĩ thế, khóe miệng không nhịn được câu lên, anh cắn môi áp chế ý cười, làm bộ lạnh lùng.
"Ji Min muốn ăn món gì?"
"Chỉ cần là em làm đều được."
Lời nhanh hơn não, lòng Park Ji Min đột nhiên khẩn trương nghiêng đầu nhìn cô.
Sắc mặt Park Seol Ah bình thường, hình như không có phản ứng gì.
Anh yên tâm thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời lại cảm thấy hơi thất vọng.
Tại trước kệ hàng.
Park Seol Ah nhóm mũi chân muốn lấy đồ ăn vặt đặt ở hàng cao nhất, cô nhớ rõ anh Nam Joon thích ăn món này, tuy mỗi lần mở bịch sẽ làm rơi đầy mảnh vụn xuống đất.
Cao quá.
Cô lay tầng dưới của kệ, nỗ lực với tới nhưng vẫn kém một khoảng lớn.
"Để anh."
Park Ji Min nhẹ nhàng kéo cô ra sau, cho rằng mình sẽ lấy được.
Nhưng anh cũng là một chú lùn nha.
Nhìn anh nhảy lên, nổ lực nhảy cho tới nhưng lại không với được, Park Seol Ah đứng ở phía sau, bật cười một tiếng:
"Park Ji Min kinh ngạc quay đầu lại:
"Em đang cười nhạo anh hả?"
"Ha ha ha ha, không phải, không phải, tại em thấy anh đáng yêu quá, nho nhỏ, giống một con mèo con."
Park Seol Ah cười híp mắt lại, đứng ở đó xua tay.
Park Ji Min mím môi, nâng cằm phản bác:
"Ớt nhỏ cũng rất cay nhé!"
Sau đó lại cảm thấy lời này không đúng lắm, đỏ mặt gãi gãi đầu.
Đột nhiên, anh xoay người, nắm vòng eo Park Seol Ah, ngồi xổm xuống, tay ôm đùi cô, trong tiếng kinh hô của cô lập tức nâng cô lên cao.
Trọng lực bỗng gia tăng, anh cắn răng, hai chân hơi run, âm thanh cũng run:
"Lấy nhanh lên."
Park Seol Ah phục hồi tinh thần, duỗi tay lấy túi đồ ăn vặt kia, vỗ vỗ lưng anh ý bảo anh thả cô xuống.
Park Ji Min buông cô, thở hổn hển một hơi thật mạnh, vỗ ngực, có chút kiêu ngạo nói:
"Sao? Có phải anh rất "đàn ông" không?"
Nhưng Park Seol Ah lại ngơ ngác đưa tầm mắt vòng qua anh đặt ở phía sau, anh xoay người nhìn, nơi đó thình lình đặt một thang máy nhỏ để vận chuyển hàng hóa.
Mặt Park Ji Min nóng lên, âm thanh cũng mềm nhũn:
"A, anh mặc kệ đấy."
Sau đó bước nhanh về trước, Park Seol Ah bật cười, xoay người đẩy xe theo phía sau.
Park Seol Ah đứng ở trước xe đẩy, cúi đầu nhìn đồ vật trong xe, bấm dấu gạch bỏ những vật đã mua ghi trong điện thoại.
Phía sau đột nhiên dán một khối thân thể ấm áp, âm thanh mềm mại gần trong gang tấc:
"Đây là gì vậy?"
Tư thế lúc này của Park Ji Min, anh vòng cô ở giữa mình và xe đẩy, anh cúi người cầm hai hộp đồ vật kỳ lạ.
Mặt Park Seol Ah đột nhiên đỏ lên, hoang mang rối loạn xoay người giật lấy hộp trong tay anh ném vào xe, miệng mở mở đóng đóng muốn giải thích, cũng không hề phát hiện khoảng cách giữa hai người gần vô cùng.
"Đó là...là..."
Ánh mắt Park Seol Ah mơ hồ, nhìn sắc mặt Park Ji Min.
"Tae Hyung kêu em mua phải không?"
Tuy đã bị cô nhanh chóng giựt lại nhưng Park Ji Min lại thấy rất rõ, anh cũng không xài bao giờ nhưng Durex là hãng lớn, người trưởng thành đều biết nó dùng để làm gì.
Mặt Park Seol Ah đỏ như lấy máu, cô gật đầu, người nọ lại trầm mặc.
Cô khẩn trương ngẩng đầu, muốn nhìn biểu tình của Park Ji Min.
Chụt ---
Bờ môi đột nhiên bị môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Park Seol Ah ngơ ngác nhìn Park Ji Min, anh nghiêng đầu nói với cô:
"Mua thêm hai hộp nữa thế nào? Anh thích mùi nho."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro