Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Jung Tae - Ngủ cùng nhau

CHƯƠNG 14: Jung Tae – Ngủ cùng nhau

Cộc cộc cộc -----

Park Seol Ah buông di động, đứng dậy đi đến cửa phòng, nghi hoặc nghiêng đầu:

"Ai vậy?"

Người ở ngoài trầm mặc trong chốc lát, một âm giọng nhỏ vang lên, lén lút nói:

"Là em."

Dù chỉ dùng khí âm nhưng Park Seol Ah vẫ nhận ra.

Cô cau mày mở cửa, thấy thiếu niên mặc áo ngủ đơn bạc đứng ở trước, nhanh chóng kéo cậu vào, lòng bàn tay bỗng cảm thấy thật lạnh:

"Em sao thế? Tối vậy rồi không ngủ đi còn ra ngoài làm gì? Không quan tâm sức khỏe của mình hả?"

Lần đầu tiên cậu thấy cô dữ như vậy.

Jeon Jung Kook cao hơn cô một đầu, bất giác rụt cổ lại, giống học sinh bị giáo viên dạy dỗ, cúi đầu, sợ hãi kéo ngón út của cô:

"Em không ngủ được."

Nhìn cậu mở to mắt thỏ, bên trong lóe ánh sáng ỷ lại, Park Seol Ah thở dài.

Nhanh chóng kéo cậu tới chỗ mình vừa nằm, nơi đó đã ủ nóng, sau đó lại đi tới bên cạnh, vén chăn chui vào.

Giường rất lớn nhưng cậu lại cứ cố tình muốn nằm gần cô.

Coi như ngủ nghiêm túc là không được, tay cậu bắt đầu dở trò chạm vào làn da cô.

Cô đánh bay bàn tay làm chuyện xấu kia, nhướng mày:

"Hôm nay không xằng bậy được, cơ thể em chưa khỏe đâu."

"Em làm được, em có thể!"

Cậu giống một con chó lớn, cởi nhanh áo trên người, cúi xuống áp cô.

Cộc cộc cộc -----

Khác với Jeon Jung Kook, tiếng gõ cửa lần này dồn dập hơn hẳn.

Jeon Jung Kook đứng dậy, mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm cửa phòng, dáng vẻ đầy hung tợn.

Park Seol Ah ngồi lên sờ sờ đầu cậu, hôn lên má cậu một nụ hôn trấn an:

"Được rồi, mặc quần áo vào đi, chị ra mở cửa."

Cô đi tới cửa phòng, vừa vặn tay nắm cửa thì người ở ngoài đã hấp tấp vọt vào. Đi thẳng một mạch vào bên trong, miệng hô to:

"Anh biết ngay thằng nhóc Jeon Jung Kook nhà em trốn lúc mọi người ngủ tới quấy rầy Seol mà."

Park Seol Ah dò đầu ra ngoài thăm dò tình hình, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Cô vỗ lưng Kim Tae Hyung:

"Aigoo, anh nhỏ tiếng thôi."

Cả người Kim Tae Hyung treo trên người cô, bĩu môi làm nũng:

"Em đánh anh? Đau quá nha!"

"Hừ!"

Jeon Jung Kook xuống giường, kéo anh ra:

"Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!"

"Yah, còn xài cả thành ngữ được một tấc lại tiến một thước cơ đấy."

Kim Tae Hyung kinh ngạc nhướng mày.

"Được rồi! Được rồi! Hai người các anh có thể về phòng mình được không?"

Park Seol Ah đau đầu đỡ trán, gần 12h khuya rồi mà họ còn nhốn nháo ồn ào trong phòng làm cô đau đầu.

"Anh không muốn!"

"Không được."

Lúc này hai người rất ăn ý từ chối, sau đó quay đầu nhìn nhau nhe răng trợn mắt.

Đột nhiên, hai người chạy nhanh về hướng giường ngủ, mỗi người một bên kéo chăn nằm vào.

Park Seol Ah trợn mắt há hốc mồm, nhìn hai người họ vỗ vỗ chỗ ở giữa được chừa ra, nước mắt khóc không ra:

"Hai người đều có giường của mình còn muốn giành với em là sao?"

Jeon Jung Kook và Kim Tae Hyung liếc nhau một cái, trăm miệng một lời đáp:

"Giường em thoải mái hơn."

Đánh rắm! Cứ cho giường lớn đi, nhưng phòng của họ là phòng đôi thượng hạng, còn phòng cô chỉ là phòng đơn bình thường thôi.

Park Seol Ah thở phì phò đứng trên giường, ngồi xuống vị trí trung gian, đẩy bên trái rồi đẩy bên phải, tức giận nói:

"Đi, đi, đi ngay, đừng chen với em!"

Vẻ mặt Kim Tae Hyung đầy sủng nịch dán lên, nắm tay trái cô, cười hì hì:

"Ha ha, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau đi."

Đồ ngốc, chiếm giường em!

Trong lòng Park Seol Ah yên lặng mắng một câu, mắt trợn trắng.

Bên hông bị một cánh tay mạnh mẽ khoanh lại, người ở cạnh vùi đầu vào hõm vai cô, lẩm bẩm:

"Trên người chị vẫn thơm nhất."

Ngu ngốc, đó là sữa tắm khách sạn!

Park Seol Ah ghét bỏ nhìn cậu, mắt lại trợn trắng.

Jeon Jung Kook quả thật rất mệt, chẳng bao lâu đã ngủ rồi, miệng trơn mềm hơi chu, dáng vẻ giống trẻ sơ sinh buồn ngủ chọc người trìu mến.

Tay phải Park Seol Ah đè lên cánh tay Jung Kook đang đặt bên hông cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Kim Tae Hyung ở bên khó chịu nhìn ánh mắt ngày càng cưng chìu của cô dành cho Jeon Jung Kook, thở phì phò duỗi tay bẻ cằm cô qua, in một nụ hôn ở môi đỏ:

"Không được nhìn nó, phải nhìn anh."

Park Seol Ah nhìn biểu tình của anh khác hoàn toàn lúc ở trên sân khấu, ngoan ngoãn lấy lòng giống đứa con nít, tay trái nắm chặt anh, hôn lên khóe môi anh, nhỏ giọng nói:

"Ngủ ngon!"

Kim Tae Hyung cười thỏa mãn, trong mắt có ánh sáng, âm giọng trầm thấp giống đàn cello bị kích thích:

"Ngủ ngon!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro