Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Jung Tae - Biết điều chút đi

CHƯƠNG 13: Jung Tae – Biết điều chút đi

Kim Tae Hyung và những người khác đứng ở trước cửa xe chờ họ, anh cúi đầu nhìn di động, cau mày, sắc mặt không rõ.

"Hai người họ tới rồi."

Park Ji Min vỗ vỗ bờ vai cậu bạn.

Kim Tae Hyung quay đầu lại, thấy cả người Jeon Jung Kook đều dựa trên người Park Seol Ah, tuy rằng anh Nam Joon cũng đỡ ở bên cạnh nhưng người sáng suốt vừa thấy đều nhìn ra được Jeon Jung Kook càng ỷ lại cô.

Sắc mặt Kim Tae Hyung trầm xuống, cất di động, đi trước một bước lên xe.

Sau đó Park Seol Ah liền lâm vào tình cảnh vô cùng xấu hổ này.

Cô bị kẹp ở giữa Kim Tae Hyung và Jeon Jung Kook, như đứng đống lửa như ngồi đống than. Nhưng Jeon Jung Kook thỉnh thoảng hay phát ra tiếng thở nặng, làm cô bất giác quan tâm cậu nhiều một chút.

Dọc đường đi, những người ở hàng trước đều vì buổi biểu diễn mà tiêu hao thể lực, tiến vào giấc ngủ say.

Park Seol Ah rót từ trong chai ra một ít nước mật ong, đỡ cơ thể Jeon Jung Kook, nhẹ giọng nói bên tai cậu:

"Uống chút nước mật ong nhé? Chị đút cho em."

Jeon Jung Kook thuận thế dựa vào trên người cô, uống hết nước mà cô đưa, đôi mắt nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt.

Park Seol Ah lắc lắc cái ly trong tay, đặt lại trên cái chai.

"Khó chịu quá!"

Jeon Jung Kook dựa vào lòng cô, tay che ngực.

Park Seol Ah hoảng loạn cuống quít nâng mặt cậu:

"Em khó chịu ở đâu? Ngực? Trái tim?"

Jeon Jung Kook bắt lấy tay cô, sửa vẻ mặt thống khổ ban nãy, ánh mắt mang theo chờ mong cùng lấy lòng, bĩu bĩu môi với cô:

"Chị hôn em một cái thì em không khó chịu nữa."

Park Seol Ah ngơ ngác nhìn cậu, nhìn hành động trẻ con của cậu, bỗng thở dài:

"Em không giận chị nữa ư?"

Ánh mắt Jeon Jung Kook né tránh, âm thanh hơi ủy khuất:

"Em không giận chị, là chị không để ý em, chị còn không thèm chủ động nói chuyện với em, hôm qua chỉ lo cười hì hì với anh Tae Hyung và những người khác."

Park Seol Ah theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn Kim Tae Hyung một cái, anh đeo tai nghe cúi đầu xem di động, tựa hồ không hề để ý bên này.

"Ngày hôm qua..."

Jeon Jung Kook kề sát cô, hai mắt mang theo lốc xoáy:

"Em nói là đêm qua, chị và anh Tae Hyung đi với nhau sao?"

Tối qua cậu uống hơi nhiều, đầu say say, nhưng vẫn nhớ rất rõ ràng là anh Tae Hyung đưa Park Seol Ah đi.

Park Seol Ah giống đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt được, khẩn trương quay đầu không dám đối diện cậu.

Cằm lại bị giữ chặt cố định, mạnh mẽ kéo qua, nụ hôn nóng bỏng dừng trên môi cô, mang theo hung ác và trừng phạt, cọ xát mạnh môi cô.

Park Seol Ah cảm thấy miệng đau xót, theo bản năng trốn về phía sau nhưng lại quên bên cạnh còn ngồi một người.

Kim Tae Hyung vươn tay đẩy mạnh bả vai Jeon Jung Kook lui về sau, cánh tay vòng sau eo cô, lạnh lùng nói:

"Jeon Jung Kook, biết điều chút đi."

Jeon Jung Kook giơ mu bàn tay lau vệt nước nơi khóe miệng, nhìn Kim Tae Hyung cúi đầu duỗi tay chà lau miệng cô, giống như miệng cô bị dính thứ đồ dơ gì đó.

"Em nói này, anh và Seol là quan hệ gì? Tại sao quản nhiều vậy chứ?"

Đây là lần đầu tiên Jeon Jung Kook chống đối Kim Tae Hyung, mang theo kiệt ngạo cùng khinh thường.

Trong lòng Kim Tae Hyung biết rõ ràng, Jeon Jung Kook đã sớm hơn anh một bước chiếm hữu vị trí bên cạnh cô, đối với tính tình của đứa em này, anh rõ như lòng bàn tay, đó là một chàng trai giới tính bình thường hàng thật giá thật, nhìn con gái tới gần sẽ hoảng loạn né tránh nhưng đối với Park Seol Ah, mỗi lần ánh mắt cậu nhìn cô đều tràn đầy yêu thích cùng chiếm hữu.

Cẩn thận như Kim Tae Hyung sao có thể không phát giác ra bí mật này?

Cảnh cáo bản thân mình đừng có bất kỳ ý tưởng nào, nhưng Kim Tae Hyung lại không thể khống chế được trái tim mình. Đặc biệt là khi nghĩ đến việc cô được Bang PD đưa cho bọn họ, tồn tại giống một món quà, là món quà của họ, vậy tại sao chỉ có thể để một mình Jeon Jung Kook độc chiếm chứ?

Park Seol Ah cảm nhận được lực lượng buộc chặt bên hông, sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng thất thố nhìn các anh ngồi hàng trước, cũng may họ đều ngủ rồi, không ai chú ý lửa cháy phía sau.

Cô nắm bàn tay bên hông mình:

"Tae Hyung, anh buông em ra trước đi."

Kim Tae Hyung nghe lời dịch tay mình đi, nhưng đổi thành nắm chặt tay trái cô.

Jeon Jung Kook mím môi, mặt mày tức giận, tầm mắt từ trên mặt Kim Tae Hyung chuyển sang Park Seol Ah, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu:

"Đây là ý nguyện của chị sao?"

Park Seol Ah cắn cắn môi, nhìn ánh mắt chờ mong lại bị tổn thương của cậu, không đành lòng gật gật đầu.

Đây là công việc của cô, cô không thể cự tuyệt, bên cạnh luôn có nhân viên công tác tồn tại như đôi mắt của Bang PD, sáng nay trong tài khoản ngân hàng của cô được chuyển vào một bút tiền thưởng xa xỉ, vừa lúc đủ để thêm vào chi tiêu an dưỡng mấy tháng nay của mẹ cô.

"Đây là công tác của chị."

Cô tối nghĩa mở miệng, trong thời gian hoang đường này, cô thừa nhận mình rất thích các thành viên BTS, đối với Kim Tae Hyung và Jeon Jung Kook, cô đều thích, có kính ngưỡng, có ái mộ, cô nhận lời công tác này.

Cô của trước đây cũng chỉ thông qua ca khúc phát trên di động, trong một năm quá khứ đầy âm u kia, bài hát "2!3" của nhóm đã cho cô hy vọng, mang cô từ bậc thang lầu cao trở lại mặt đất.

Cứ việc lần đầu gặp mặt, bởi vì cô sợ mình không thể lấy được tiền chữa bệnh cho mẹ mà rơi lệ, nhưng tình cảm phức tạp này còn bao gồm lúc cùng họ gặp nhau, cảm xúc kích động vì mộng tưởng trở thành sự thật.

"Em biết rồi!"

Jeon Jung Kook ngoan ngoãn cúi đầu nằm trên đùi cô, duỗi tay ôm eo cô:

"Nhưng, người chị thích nhất là em, phải chứ?"

Hả?

Park Seol Ah không làm rõ tình hình, lúc này Jeon Jung Kook không phải là nên nhéo quần áo cô, chất vấn cô vì sao còn có quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác à?

Huống hồ người đàn ông này còn là thành viên cùng nhóm cậu, là anh trai có quan hệ tình cảm tốt nhất.

Bây giờ tâm tình Jeon Jung Kook vô cùng phức tạp. Cậu trộm hỏi qua Bang PD về tình hình của cô, cậu vốn định thay cô trả hết tất cả, nhưng Bang PD chỉ cười nói với cậu, trong hợp đồng đã viết rõ ràng, các thành viên BTS không thể có bất kỳ một ai được ra mặt gánh vác hợp đồng thay cô, bằng không Park Seol Ah sẽ dùng danh nghĩa cá nhân chi trả tiền vi phạm hợp đồng.

Nói cách khác, nếu có người trả tiền viện phí cho mẹ Park Seol Ah thì sẽ trái với điều khoản hợp đồng.

A, PD-nim, thật sự quá khôn khéo.

Kim Tae Hyung bất mãn bĩu môi, duỗi tay đẩy đầu Jeon Jung Kook ra:

"Yah! Thằng nhóc này! Ngồi dậy nhanh!"

Jeon Jung Kook giả bộ không nghe thấy, ôm vòng eo cô chặt chẽ.

"Chết tiệt! Thằng nhóc này chỉ biết giả vờ nhu nhược."

Kim Tae Hyung vẫn kiên trì xô đẩy bờ vai cậu.

"Seol à, em khó chịu quá!"

Âm giọng Jeon Jung Kook nghe có vẻ suy yếu, còn có chút làm nũng.

Trái tim Park Seol Ah run lên, ánh mắt áy náy nhìn cậu, nhanh giữ chặt tay Kim Tae Hyung:

"Đừng đẩy nữa Tae Hyung, cậu ấy còn bệnh mà."

"Hừ!"

Kim Tae Hyung rút tay lại, nổi giận xoay người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Park Seol Ah nhìn anh, rồi lại nhìn Jeon Jung Kook đang nằm trên đùi mình cười trộm, bất đắc dĩ gục đầu xuống.

Mà giờ phút này tại hàng phía trước, Park Ji Min trợn tròn mắt, ánh mắt thanh minh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, màn hình di động sáng lên, nút play âm nhạc rõ ràng là đã tạm dừng.

Con ngươi anh hiện chút ý vị không rõ, sắc mặt cũng nghiêm túc bất đồng với dĩ vãng.

Cúi đầu mở khóa màn hình, rõ ràng đây là group chat của anh, Tae Hyung, và Seol Ah. Lật lại lịch sử, nhưng tất cả đều là cuộc đối thoại của Kim Tae Hyung và Park Seol Ah, anh chỉ trả lời lại rất ngắn.

Park Ji Min tắt di động, gục đầu, nơi trái tim có một cảm xúc lan tràn, như đang ngâm trong dung dịch chua chát, tê tê nhức nhức, rất khó chịu.

Anh hít sâu một hơi, chống đầu, xuyên thấu qua cửa kính nhìn phản xạ lại, quan sát khuôn mặt mềm mại mỉm cười của cô gái phía sau.

Quả nhiên đẹp như những gì Tae Hyung nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro