Chương 12: Jeon Jung Kook - Ngoài ý muốn
CHƯƠNG 12: Jeon Jung Kook – Ngoài ý muốn
Tìm một lý do để thay đổi sang vị trí khoang phổ thông của nhân viên công tác, Park Seol Ah ngã ngồi trên ghế, đầu trống rỗng.
Trên người còn đau xót, đầu óc cũng hơi say, choáng nặng, bị cảm cũng gần hết nhưng mũi cô vẫn còn nghẽn, hơi thở không thông.
Kim Tae Hyung dính cô suốt một đường, từ phòng khách sạn cho đến khi họ lên xe, những người anh khác đều nhìn họ với ánh mắt kỳ quặc, dọc đường Park Ji Min rất trầm mặc, anh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đeo tai nghe không nói lời nào.
Jeon Jung Kook thì càng không nói tới, đội mũ xô đeo khẩu trang, nửa khuôn mặt không thấy rõ bóng dáng.
Park Seol Ah nhiều lần trộm lướt qua Kim Tae Hyung nhìn cậu nhưng chỉ thấy được cái ót của Jeon Jung Kook.
Trong lòng cô hơi hạ xuống, lạnh run, cô rất muốn nằm trong lòng ngực cậu, nghe cậu nói những lời âu yếm, sau đó bản thân mình thì thẹn thùng, lộ nụ cười đáng yêu.
Nếu không phải Kim Tae Hyung thấp giọng gọi tên cô nhiều lần, cô sẽ không chú ý tới Jeon Jung Kook quay đầu nhìn mình, ở vị trí ngược sáng làm cô không thấy rõ vẻ mặt của cậu.
Chỉ nhìn thấy cậu nghiêng mặt hơi nhíu, có vẻ như không vui, đầu lưỡi chọc má.
"A, Seol đâu rồi?"
Tại khoang doanh nhân, Kim Tae Hyung đứng dậy nhìn quanh một vòng, trộm hỏi anh quản lý.
"Thân thể Seung Yong không thoải mái, Seol Ah đổi vị trí với cậu ta rồi, aigoo, đúng là đứa bé chu đáo."
Trên mặt Song Ho Beom đầy tán thưởng.
Kang Seung Yong là một nhân viên đi theo họ, tuổi cũng xấp xỉ các thành viên.
Kang Seung Yong ngồi kế anh quản lý, mặt đỏ hồng, dáng vẻ thẹn thùng:
"Seol Ah đối xử rất tốt với mọi người, ngẫu nhiên còn làm cơm nắm cho bọn em."
Anh quản lý cạnh bên chế nhạo:
"Seung Yong vẫn còn đang độc thân chứ?"
Kang Seung Yong ngẩn người, gương mặt hồng như lấy máu, lắc đầu, vẫy tay, sau đó dưới ánh mắt nhiều chuyện của anh quản lý, gãi gãi đầu.
Đột nhiên cảm thấy trên người mình nhiều một tầm mắt nóng bỏng người, Kang Seung Yong quay đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt âm lãnh còn chưa kịp thu hồi của Jeon Jung Kook.
Chỉ một giây.
Jeon Jung Kook đạm mạc gật gật đầu, không có biểu tình gì, phảng phất khói mù trên mặt vừa rồi đều là ảo giác.
Kang Seung Yong nhấp nhấp miệng, đó là bởi vì cậu bị bệnh nên bắt đầu xuất hiện ảo giác sao?
Hai đêm biểu diễn ở Newark diễn ra thành công, khiến trong lòng các thành viên BTS và nhân viên công tác xuất hiện một chút buông lỏng.
Vẫy tay tạm biệt các fan Chicago, giàn giáo chậm rãi hạ xuống, Jeon Jung Kook bởi vì tiêu hao quá nhiều thể lực khiến thân thể cũng tiêu hao quá mức, liền ngã trên giàn giáo, được nhân viên công tác và các thành viên nâng vào phòng nghỉ.
"Trời ơi, sắc mặt cậu ấy rất đáng sợ."
"Đang hút oxy phải không?"
Khuôn mặt nhỏ của Park Seol Ah trắng bệch, trong tay giữ một bình giữ ấm, cấp tốc xuyên qua hành lang. Khi cô đẩy cửa ra, Kim Nam Joon và Jung Ho Seok đã ngồi ở một góc, lo lắng nhìn Jeon Jung Kook.
Còn Jeon Jung Kook thì nằm trên mặt đất, được nhân viên công tác mát xa tiến hành thả lỏng cơ bắp.
"Sao rồi? Jung Kook vẫn ổn chứ?"
Âm thanh Park Seol Ah nhiễm chút nức nở.
Jung Ho Seok nhìn sang, đôi mắt cô đỏ hồng đã có chút nước mắt, ướt át lã chã.
Anh bị cô nhìn chằm chằm khiến mặt mình cũng nóng lên, mất tự nhiên sờ sờ cánh mũi:
"Thể lực tiêu hao quá mức, hai ngày kế tiếp phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Thằng bé Jung Kook này thật là quá liều mạng."
Kim Nam Joon thở dài, ngữ khí hơi trách cứ, nhưng lộ ra lo lắng cùng ôn nhu.
Nghe âm thanh của Park Seol Ah, Jeon Jung Kook mệt mỏi mở mắt ra, cổ họng phát ra khí âm suy yếu:
"Seol a."
Park Seol Ah bước nhanh tới bên cậu, ngồi xổm xuống, duỗi tay cầm lấy khăn lông mà nhân viên công tác đưa cho, buông bình giữ ấm trong tay, vén mái tóc ướt trên trán cậu lên, cẩn thận thay cậu lau mồ hôi trên mặt.
Jeon Jung Kook cố sức nâng cánh tay lên, đôi mắt cũng khó khăn lắm mới mở được một khe hở, cậu nắm tay cô, rõ ràng là mồ hôi nhiều như thế nhưng lòng bàn tay cậu vẫn lạnh lẽo.
Park Seol Ah không nhịn được, nước mắt tích tụ trong hốc mắt liền chảy xuống:
"Em là đồ ngốc hả? Cơ thể mình tới trình độ nào còn không biết sao?"
Jeon Jung Kook động môi, không kịp an ủi cô bé đang cúi đầu gạt lệ trước mắt.
Thật sự là cậu không có sức lực.
Kim Nam Joon đứng lên, đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Park Seol Ah.
Park Seol Ah cầm bình giữ ấm:
"Lát nữa cho em uống nước mật ong của chị, nhất định phải uống hết đó."
Jeon Jung Kook nhắm mắt lại, cười gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro