Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 3: Jin và Hanna

Quả thực, mọi chuyện sau đó trở nên vô cùng rối ren khi bạn bỏ đi mà một lời cũng không nói, chỉ để lại bức thư vô nghĩa kia.

Taehyung gọi cho anh vào lúc sáng sớm, nghe giọng thằng bé là biết có gì đó không ổn. Ngay lập tức sau đó anh bị làm cho sợ tới choáng với tin cực sốc.

- Min Hee bỏ đi rồi, cô ấy đi rồi.

Sau đó Taehyung gào lên như một đứa trẻ, thật sự là làm anh sợ chết khiếp. Từ bé tới giờ, số lần anh thấy Taehyung bật khóc đếm được trên đầu ngón tay, những lần trước đều là khi cả hai còn bé.

Ngay lập tức, anh cho người đi tìm kiếm bạn giúp Taehyung, tin tức này đương nhiên lan truyền nhanh cho những người còn lại. Người mà anh lo nhất, sau Taehyung, chính là Hanna. Anh biết, bây giờ cô đang sợ, rất sợ.

- Yên tâm, em ấy sẽ ổn, em đừng khóc nữa.

Bây giờ còn có thể làm gì ngoài đưa ra những lời khuyên như thế? Anh bất lực rồi, dù là người mình thích nhất thì cũng không thể bảo vệ, vậy anh còn xứng đáng là đàn ông? Không, anh nhất định phải bảo vệ Hanna, bảo vệ tình cảm này.

......

Ba tháng sau khi bạn bỏ đi, anh bấy giờ vẫn tích cực giúp Taehyung tìm bạn, nhưng vẫn không có tin tức.

Dạo này công việc rất bừa bộn, anh còn không nhớ rõ lần cuối cùng anh gặp Hanna cô là khi nào. Rõ ràng là anh đang rất rất bận, một tin nhắn còn không có thời gian gửi. Đương nhiên thôi, công ty lập ra chưa được bao lâu, đương nhiên cần nhiều việc phải xử lí. Anh dạo gần đây vì Taehyung mà quá lo là công việc, bây giờ phải làm bù thôi.

Đặt bút xuống bàn, anh đan hai tay lại ưỡn ngực ra trước, sau đó ngả người ra ghế. Bất lực nhìn đống báo cáo cần kí để chồng trên bàn, quả thực là mệt chết anh rồi. Thở dài một hơi, anh cảm giác như bụng đánh trống mà bên ngoài cũng nghe được. Aish, người thích ăn uống như anh mà mấy ngày nay ăn uống không đàng hoàng, cả người nhìn thiếu sức sống vô cùng. Đập bàn cái mạnh, anh đứng dậy và quyết định đi tìm cái gì đó mà ăn.

"Worldwide Handsome có điện thoại, worldwide Handsome có điện thoại...." (Đừng nghĩ nhiều, chính là nhạc chuông điện thoại của Seokjin =)))

- Alo?

Anh chẳng màng xem tên người gọi, bực bội nhấc máy.

Giời ạ, tôi đây đói lắm rồi, hơi sức đâu mà trả lời điện thoại các người. Nói nhanh nhanh cho tôi còn đi ăn!

- Anh... Anh đang bận ạ?

Giọng đối phương nhè nhẹ, cảm giác rất ngọt ngào. Seokjin hằng đêm vẫn muốn mơ thấy giọng nói này.

- À, anh không, anh chỉ là định đi ăn trưa.

- Thế ạ? Em mới nấu xong cơm, chỉ muốn gọi hỏi anh có muốn ăn chung hay không thôi, nếu muốn bây giờ sẽ đem qua.

Seokjin suy nghĩ, nếu chờ Hanna thì cái bụng đói này phải chờ thêm chút nữa, nhưng mà đồ người thương nấu không phải sẽ ngon hơn gấp nhiều lần đồ ăn bên ngoài sao? Kệ đi, vẫn là chờ tốt hơn.

- Em mang tới nhé, anh chờ. À nếu chưa ăn thì mang tới hai đứa ăn chung luôn cho vui.

Sau khi Hanna nói một tiếng "Vâng" thì anh mới yên tâm cúp máy.

Tiếng bụng đói là kêu lên, aish, đói đến chảy mồ hôi hột. Anh vừa mở cửa phòng làm việc liền thấy cậu quản lí trên tay cầm bị snack, liền nhanh chân chạy tới bốc vài miếng bỏ trong mồm rồi nhai nhai.

- Cậu chính là đang cứu người sắp chết đấy, tiếp tục cố gắng.

Sau đó quay lại phòng làm việc mặc cho cậu quản lí ngơ ngác.

"Chủ tịch à, anh mới bốc có vài miếng mà hết sạch bị snack của tôi rồi."

Nửa tiếng sau khi kết thúc cuộc gọi, Hanna cuối cùng cũng bình an đưa đống thức ăn tới công ty. Đói chết anh rồi!

- Xin lỗi em nha, trưa nắng đáng nhẽ không nên làm phiền em mang đồ tới.

Kim Seokjin là đồ lật mặt, lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng!

Kim Seokjin tự nhủ trong lòng, dù sao vẫn không được vô lễ với người thương.

Hanna nhìn thấy Seokjin, liền cảm thấy lo lắng, anh thật sự là tiều tụy đáng kể. Cơ mà vẫn đẹp trai chán!

Cũng là một bữa ăn bình thường thôi, nhưng mà Seokjin đang phải kiềm chế trước mặt người đẹp. Anh bây giờ thực sự muốn tống hết đống đồ ăn này vào miệng, anh cũng đã nói "Cảm giác như sắp nghẹn tới nơi thật là tuyệt a~".

Nhưng mà đồ ăn Hanna nói thực rất ngon, đúng là đáng để chờ đợi.

- Ưm... Hanna, đồ em nấu thực rất ngon, rất ngon a~

- Anh thích là được, sau này em sẽ nấu thường xuyên cho anh ăn, nhé?

- Thật chứ? Tuyệt vời ông mặt trời.

Sau bữa ăn, anh nán giữ Hanna lại một chút, thực sự thì không gặp thì bị công việc làm mù mắt, gặp rồi thì cảm giác lưu luyến không muốn rời. Cảm giác này gọi là gì a? (Kéo đi khám tim giống em trai Taehyung của anh đi =)))

- Dạo này công việc nhiều lắm à? Nhìn anh có vẻ mệt mỏi?

- Cũng khá nhiều. Anh cảm giác như là mấy thế kỉ rồi mới gặp được bạn bè đó.

- Nói quá không thế?

- Không quá chút nào, thực sự là vậy mà.

Anh nói đùa vài câu cho khuây khỏa đầu óc, Hanna cũng tiện đó là cười đùa vài câu, dù sao dạo gần đây hai người đầu gặp nhiều chuyện, ảnh hưởng nhất vẫn là bạn.

Có nhiều khi Hanna nghĩ, liệu bạn bây giờ sống như thế nào?  Ngay bây giờ cũng thế! Trong khi bạn giờ vẫn biệt tích mà cô thì đang ngồi cười với Seokjin, như vậy có quá đáng không? Nhưng Hanna cũng thường an ủi bản thân phải sống tốt, bởi vì chắc chắn bạn cũng không muốn cô luôn mang vẻ buồn bã.

- Thế em về nhá, ngày mai sẽ lại mang cơm tới cho anh.

- Ừ, về cẩn thận nhé!

Anh thực ra muốn giữ cô thêm chút nữa, nhưng mà không được, anh còn một mớ việc cần giải quyết.

CẠCH...

Cô đi thật rồi....

Haizz.....

Anh nhìn lại đống hồ sơ bên bàn, lại thở dài một hơi...

HAIZZ.......

_______
:3333


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro