Không thể!
Bạn nhanh chóng trở về nhà với một tinh thần vừa vui vừa sợ!
Vui ư? Vì bạn mới đi chơi cùng với cái hội bạn lầy lội xong.
Sợ ư? Bạn quên mất người con trai bé nhỏ đang đợi ở nhà với cái ánh mắt muốn ăn tươi luôn người khác.
Bạn về tới nhà, nhanh chóng bước vào nhà. Cả ngôi nhà im ắng, giờ mà có đánh rơi một cây bút thì có lẽ cũng nghe thấy. Mà hình như Taehyung kêu người làm đi đâu hết rồi.
Bạn khẳng định Tae có ở nhà, chắc như đinh đóng cột luôn ấy. Vì sao ư? Đơn giản là bởi vì bạn cảm thấy có luồng không khí lạnh cứ chạy qua người bạn mãi thôi, mà cái luồng khí ấy chỉ có mình TaeTae có được. Như thần giao cách cảm ấy nhỉ.
Bạn vứt cái ba lô lên trên sô pha, đứng đó suy nghĩ xem nên làm gì để Taehyung tha thứ, cơ mà không có cách nào mà gọi là ổn cả.
Sau bạn quyết định đi lên lầu tìm anh vì anh không có ở dưới.
Bạn từ từ tìm từng phòng, đều không có. Bạn đi tới phòng của anh, tay nhẹ nhàng vặn nắm cửa rồi bước vào.
- Tae! Anh có ở đây không?
- Anh có ở đây thì lên tiếng đi!
- Quái thật! Chẳng lẽ mình lầm?
Không trả lời, bạn bỏ cuộc và xoay lưng về phòng mình. Bạn bước tới phía cửa, vừa đụng tới cánh cửa, bạn nghe có tiếng bước chân.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Tiếng bước chân rất nhẹ, hầu như chỉ nghe được những tiến rất rất nhỏ.
Bạn hình như vẫn còn vương vấn nỗi sợ của mình đâu đó nơi ngôi nhà ma là lạnh sống lưng. Đứng đơ như tượng không dám quay lại, tim thắt lên từng đợt, chân run lẩy bẩy không dám bước đi.
Tiếng bước chân lại gần bạn hơn, bạn chảy mồ hôi hột, nuốt nước bọt.
Một cánh tay vươn tới, chạm nhẹ vào vai bạn, nhẹ như lông hồng luôn đây chứ.
Bạn lấy hết tất cả dũng khí mà quay phắt lại và thế rồi.......
- Á Á Á Á Á.............
Xin thưa, tiếng hét của bạn vang vọng cả cái nhà và có khả năng làm thủng cái màng nhĩ luôn ấy chứ.
Bạn sợ. Trước mặt bạn giờ là một người. À không, bạn sợ tới nỗi không phân biệt được đó là người hay một thứ gì khác nữa. Một hồn ma chăng? Một hay một người gì đó khoác bộ đồ màu trắng, mái tóc đen che hầu hết gương mặt. Cái hình ảnh này i chang như cô gái bạn thấy trong nhà ma. À mà là con trai hay con gái nhỉ? Bạn sợ quá mà vung tay múa chân chả biết gì cả.
- Tránh... Tránh ra... Á Á.....
- Tránh xa tao ra.... Á Á Á...
Vẫn không trả lời.
Sau một hồi hoảng loạn, bạn bắt đầu bình tĩnh lại. Cảm thấy tay mình cào trúng cái gì đó. Mở mắt ra và nhìn ngó xung quanh.
Đó.... trước mặt bạn là người....
Mà người đó chẳng phải.... Kim Taehyung sao?
Anh vẫn đứng đó, vẫn trố mắt ra xem thử bạn định làm gì chồng mình với cái tâm trạng hoảng loạn đó.
" Cuối cùng cũng chịu dừng! "
- Anh... Anh đứng đây nãy giờ sao?
- Đương nhiên.
- Sao... sao không lên tiếng?
- Đang đánh răng thì sao mà trả lời.
- Dị... dị lúc ra không lên tiếng?
- Ai mà biết. Mà ai ngờ em sợ tới cỡ đó chứ!
- Mà.. anh có bị sao không
- Cào rách mặt anh rồi mới hỏi thăm.
- Em... Em xin lỗi... để em lấy hộp thuốc.....
Bạn dán mấy miếng băng keo y tế lên mấy vết xướt của anh, thổi thổi cho anh bớt rát.
- Anh này.. làm em hết hồn.
- Em mới là người làm em sợ ấy.
- Em để anh chết đói rồi mà còn cào anh nữa chứ.
- Nae. Em xin lỗi. Em đi nấu chút gì đó cho anh nhé.
- Không.
- Hả?
- Anh có đồ ăn rồi.
Anh cười ranh mãnh, kéo tay bạn xuống để bạn dưới thân anh rồi áp chặt môi anh vào môi bạn. Cắn lấy môi bạn rồi hôn bạn thật thật sâu.
Dạo này anh và bạn không hay cho nhau những nụ hôn kiểu như này, tất cả chỉ giống như những nụ hôn trong sáng của các cặp đôi mới yêu.
Tay anh bắt đầu di chuyển xuống dưới. Bạn ngăn lại.
- Tae. Em... giờ không được.
- Lí do?
- Em.... em... tới... tới tháng...
Anh mặt đơ ra, ngớ cả người.
- Xin lỗi nhưng chắc là anh sẽ không ăn em được trong một thời gian rồi.
Bạn cười. Vậy là bảo toàn được một thời gian.
Bạn trượt ra khỏi người anh, bước ra khỏi cửa và tặng anh một cái nháy mắt.
- Chờ em một lát. Em tắm xong sẽ đi nấu cho anh ăn. Còn bây giờ thì ráng mà chịu đựng đi.
Bạn cười nhẹ để khiêu khích anh vì bạn biết giờ anh không thể nào làm gì được bạn cả. Không thể manh động như mọi khi được.
Bạn nhanh chân về phòng mình, lấy bộ piyama anh mua cho rồi bước vào phòng tắm. Hát vài bài hát yêu đời.
- Pồ gô sịp tà.....
- Quát sợ Quát sợ Ố bàng tán sòn de on đá...
- Hám me ni cà... đì èn ây...
Dạo này bạn bắt đầu yêu thích nhóm nhạc BTS.
Hồi sau, bạn bắt đầu dọn vài mấy món đơn giản ra cho anh.
Anh vẫn còn nuối tiếc, đồ ăn bỏ vào miệng rồi mà vẫn không thể nào nuốt được. Quá đáng tiếc.
Anh thở dài, lắc đầu. Môi trề ra, mặt phúng phính ăn đồ ăn một cách ngon lành.
Bạn phì cười. Phải để như vậy thì anh mới biết rằng ăn người cũng không dẽ dàng chút nào.
- Tae ơi. Ăn trứng đi này!
À nhon mọi người! Quên tui chưa thế?😑
Tui thi xong rồi này, rất thuận lợi! Cảm ơn mấy cô đã chúc tui thi tốt nhé!
Từ nay tui sẽ dành thời gian chăm sóc cái bộ truyện này của tui nên mong các cô ủng nhộ nhiều nhiều nhe!😉
Các cmt của mấy cô tui đã đọc hết nhưng mà không tài nào rep hết được nên tui chân thành mong mọi người thông cảm🙇
⭐⭐⭐⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro