Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 : Người thân (1)


Đề cử ca khúc : Father - BTOB 

CHƯƠNG 31 : Người thân (1)


Một ngày trước, tại ký túc xá.

"Reng...reng..."

Âm thanh điện thoại chấn động đem Lim Juhee từ trong mộng bừng tỉnh, cô nâng lên mí mắt trầm trọng, theo phản xạ nghiêng đầu tránh đi ánh sáng mặt trời sáng ngời chui vào khe cửa sổ.

"Alo..."

"Juhee à, là anh!"

Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm lạnh như băng nhưng vẫn mang theo vài phần ôn hòa cùng bất an.

"Oppa?"

Lúc này sống lưng Lim Juhee thẳng tắp, tất cả buồn ngủ đều trôi đi mất, thay vào đó là có một chút kinh ngạc. Cô trầm mặc một hồi mới mở miệng :

"Oppa gọi cho em có chuyện gì sao?"

Âm thanh bên trong điện thoại cũng trầm ngâm một hồi, giọng điệu mang theo chút ưu phiền lên tiếng :

"Em về nhà được không? Ông ấy muốn gặp em."

"Tại sao?"

Lim Juhee không chần chừ liền bật hỏi, điện thoại lại vang lên thanh âm từ tốn của người đàn ông :

"Ông ấy sắp không còn thời gian, ông ấy cầu xin anh muốn gặp em, em về nhà một chút đi, dù sao ông ấy cũng là cha của chúng ta."

Lim Juhee cười khẽ, nụ cười vang lên lanh lảnh không chút cảm tình, giọng cô tràn đầy châm chọc :

"Oppa, anh lại mềm lòng sao? Em cứ nghĩ oppa hẳn phải là người hận ông ấy nhất chứ?"

Tiếng người đàn ông liền im bặt, Lim Juhee cũng không nói, tưởng chừng như cuộc nói chuyện này sẽ cắt đứt, một lúc sau âm thanh lại vang lên một nụ cười khổ :

"Được rồi, anh đúng là nói không lại em...Nhưng em sẽ trở về chứ?"

"Em sẽ về!"

"Anh chờ em."

"..."

Nói rồi Lim Juhee liền chủ động cúp máy.

Lim Juhee thở dài, chung quy chính mình vẫn là mềm lòng, cô không có tư cách để nói anh trai cô. Đúng vậy, cuộc điện thoại ban nãy chính là của anh trai Lim Juhee –Lim Juhan.

Nhìn xem thời gian, đã mười giờ rồi, cô không khỏi thở dài, lưu luyến theo trong chăn ngồi dậy, trang điểm, mặc quần áo, nói thật là cô không hề nguyện ý về nhà. Nơi để lại cho cô quá nhiều ký ức không tốt đẹp.

Ngày hôm nay BTS phải chuẩn bị bay đi Macao. Chiếc xe bảo mẫu đứng trước cửa ký túc xá, các thành viên thay nhau khuân hành lý lên xe. Xong xuôi mọi chuyện, Jeon Jungkook không hề vui vẻ nhìn Lim Juhee đứng bên cạnh xem mọi người, bất mãn nói :

"Nuna sẽ không cùng mọi người đi Macao thật sao?"

Lim Juhee nở nụ cười :

"Đúng vậy, không phải nuna đã nói là có công việc riêng rồi à, mọi người đi vui vẻ. Nhớ làm cho tốt vào nghe không?"

Jeon Jungkook bĩu môi, công việc riêng gì chứ? Thật sự là bực bội. Bọn họ bình thường quen việc có Lim Juhee theo bên cạnh, lúc này không có cô, mọi người đều có vẻ trông không cao hứng.

Kim Taehyung trực tiếp ôm lấy Lim Juhee, dưới bao con mắt lăng trì của những người khác, cậu vui vẻ nói :

"Oppa thông cảm cho Juhee mà, được rồi, không có bọn anh ở nhà, nhớ khóa cửa kỹ lưỡng, không được cùng người xa lạ nói chuyện, không được đi đâu quá muộn, mỗi tối đều phải gọi điện thoại thông báo...."

Jung Hoseok nghe Kim Taehyung liệt kê một đống dặn dò, có chút đau đầu nói :

"Đủ rồi, Juhee cũng không phải con nít, em nói nhiều như vậy làm gì?"

Kim Taehyung phản bác :

"Còn không phải người ta không yên tâm Juhee ở nhà một mình không an toàn hay sao?"

Kim Seokjin bất đắc dĩ :

"Hệ thống bảo an của ký túc xá rất tốt, em yên tâm đi."

Bởi vì nơi họ ở là tòa nhà dành cho nghệ sĩ, không chỉ có độ bảo mật cao mà hệ thống bảo vệ cũng rất tốt, bên dưới có cảnh vệ, khắp nơi đều có camera, kẻ lạ là không cách nào xâm nhập vào được.

Min Yoongi đúng là nhìn không nổi cảnh tượng tên Kim Taehyung này lắm miệng, liền giật lấy Lim Juhee từ trong tay cậu về phía mình, nói :

"Được rồi, bọn anh phải đi, em ở nhà nhớ chú ý đấy."

Lim Juhee buồn cười :

"Mọi người thật là, chỉ đi có hai ngày thôi làm như đi cả năm không bằng. Em biết rồi, em sẽ chú ý khóa cửa chặt chẽ, không đi nơi nào trừ công ty, sẽ không về muộn, mỗi tối đều gọi điện thoại. Như vậy được chưa?"

Rốt cuộc tiễn đám ôn thần này đi, Lim Juhee thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật là dài dòng.

Lim Juhee sau khi khóa cửa chặt chẽ, liền đón một chiếc taxi đến khu Apgujeong-dong. Nằm ở thủ đô Seoul, khu Apgujeong-dong vốn là nơi tập trung sinh sống của rất nhiều gia đình giàu có. Nhiều gia đình giàu có bậc nhất Hàn Quốc, nhất là những tỷ phú mới nổi, đều ở tại nơi này. Cho nên dọc đường đi trải qua rất nhiều loại xe nhập khẩu đắt tiền chạy băng băng trên phố.

Lim Juhee mới vừa xuống xe liền thấy lão quản gia trong nhà tới đón. Dọc theo đường đi quản gia cũng đem tình hình trong nhà gần đây công đạo rành mạch cho Lim Juhee. Cô chỉ có thể yên lặng lắng nghe dù cho cô không hề muốn nghe bất cứ thông tin gì về nhà họ Lim. Bởi vì lão quản gia là người cô vô cùng tôn trọng, cho nên cô sẽ không phản đối những lời ông ấy nói.

Chung quy ông ấy chỉ muốn tốt cho cô.

Trong lúc trò chuyện, xe chạy tới một con đường riêng biệt, cách biệt với thế giới ồn ào xe cộ tấp nập bên ngoài. Dọc theo hai bên đường tràn ngập những biệt thự sang trọng. Biệt thự nhà họ Lim nằm ngay tận cùng Apgujeong-dong và cũng chiếm diện tích lớn nhất, xem như phú hào số một ở nơi này.

Đó là một biệt thự bốn tầng xa hoa theo hình thức Âu Châu, diện tích khoảng 1000 bình phương trở lên, hoa viên bên ngoài cũng rộng rãi phi thường, đằng sau biệt thự còn có một hồ bơi bao la. Mà đằng trước liền có một chiếc Lamboghini đặt ở nơi đó thật yên tĩnh. Tất cả hệ thống cửa ra vào đều là điều khiển bằng điện tử, cần có mật mã mới có thể mở ra.

Đi vào biệt thự, tâm tình của Lim Juhee không hề gợn lên chút kích động nào. Dù sao cô cũng không thường xuyên ở nhà, lại không có tình cảm gì với nơi này. Cho nên khi bước vào, tâm trạng của Lim Juhee giống như một người xa lạ mà thôi.

Lúc này một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy Lim Juhee bước vào, khuôn mặt lạnh lùng thường trực mới khắc họa ra một tia dịu dàng ôn hòa.

"Em đến rồi sao."

Đó là một người đàn ông có ngũ quan khắc sâu, đường cong tuấn dật cường tráng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch, nhưng mắt phượng hẹp dài lạnh lùng luôn khiến người khác phải sợ hãi anh, thân hình anh ta thon dài cao ngất thoạt nhìn kiện mỹ mà tràn ngập lực lượng.

Và người đàn ông đẹp trai anh tuấn này cũng chính là anh trai của cô –Lim Juhan, đồng thời cũng là tân chủ tịch của tập đoàn K.E.

Lim Juhee không mặn không nhạt đáp :

"Oppa đưa em lên gặp ông ấy đi."

Lim Juhan thở dài :

"Em không cần gấp như vậy, khó được mới trở về nhà một lần, có cần vô tình như thế không?"

"Oppa biết là em không hề muốn ở nơi này một chút nào cơ mà. Nếu không phải oppa gọi đến, em cũng sẽ không trở lại."

Lim Juhee cắn môi.

"Được rồi, anh đưa em đi lên gặp ông ấy."

Lim Juhee thật tình vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng rất phiền muộn, tình hình hiện tại là điều anh không muốn gặp, càng không muốn nhìn thấy em gái anh khổ sở, nhưng mà những chuyện xảy ra đối với anh em họ từ trước đến giờ, Lim Juhan chỉ có thể dùng vô tình để đi xử lý tất cả, chỉ có như vậy mới khiến anh em họ sống thoải mái hơn.

Đem tất cả vật cản đường, đem tất cả những kẻ có ý đồ ác ý đối với ba mẹ con họ xử trí tất cả, chỉ có như vậy mới khiến họ sống dễ chịu hơn, không phải sao?

Những việc anh và mẹ làm, tất cả chỉ vì muốn tốt hơn cho Juhee và cho cả họ nhưng vô tình lại đánh mất đi sự thân tình của em gái anh. Những hành động bọn họ làm từ trước đến nay khiến cho trái tim của Lim Juhee băng giá.

Dù Lim Juhan khổ sở nhưng anh không hề hối hận vì những hành vi tàn nhẫn của mình. Sau tất cả, anh chỉ muốn đem những điều tốt đẹp đến cho Lim Juhee.

Phòng của cựu chủ tịch nằm ở lầu ba, hầu như chiếm toàn bộ một nửa diện tích ở tầng này, bên trong còn có một cái bể xoa bóp tiên tiến cùng với phòng tắm hơi. Đi vào bên trong tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Lim Juhee ngỡ như chính mình đang tiến vào một bệnh viện tư nhân nào đó.

Mà người nằm trên giường kia cũng chính là cha của cô –Lim Hongseung, cựu chủ tịch của K.E.

Hiện tại ông lại đang bệnh liệt giường, cả người đều có kim tiêm truyền nước, vẻ mặt già nua, đầu tóc hoa râm, cả người không có sức lực. So với ấn tượng về người cha mang hình ảnh khỏe mạnh anh tuấn cường tráng mà Lim Juhee gặp lúc nhỏ, lúc này Lim Hongseung đã già đi rất nhiều. Không hiểu sao trong lòng Lim Juhee dâng lên một cỗ phiền chán không tả nổi, cô đang đau lòng người đàn ông này sao?

Vị chủ tịch kiêu ngạo cường đại của đế quốc tài chính một thời lúc này trông thảm thương đến như vậy, chật vật đến như vậy, Lim Juhee cảm thấy thế giới này thật sự rất tàn nhẫn.

Lim Hongseung thật ra không có ngủ, càng đi về cuối cùng, ông lại càng tỉnh táo, cứ như thần chết sẽ gọi ông đi bất cứ khi nào nhưng lúc này ông biết chính mình vẫn chưa thể đi.

Ông muốn gặp một người, một người mà ông đã nợ quá nhiều, cũng làm tổn thương quá nhiều, ông muốn chờ con gái ông, đứa con gái nhỏ của ông, đứa bé mà ông chưa từng nghe qua nó gọi một tiếng 'cha'.

Nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp tràn ngập sức sống xuất hiện trong phòng, Lim Hongseung cố gắng mở mí mắt nặng trĩu bởi nếp nhăn lên, ông chớp chớp mắt liên tục như muốn nhìn cho rõ người nọ, miệng không ngừng lẩm bẩm :

"Juhee...là Juhee đã đến sao? Juhan à...Juhee đã đến...đúng không?"

Lim Juhan cố gắng làm cho chính mình lên tinh thần, lên tiếng :

"Đúng vậy, Juhee đã đến, con bé đến gặp cha."

Lim Juhan từ lâu đã không còn hận ý với Lim Hongseung, dù sao tình cảnh ông ấy như vậy cũng do một tay anh và mẹ khiến cho, nói gì đi nữa Lim Hongseung cũng là cha ruột của anh, thù cũng trả xong, những thứ nên lấy đều lấy lại tất cả, đến cùng chung quy ông ấy đối với mẹ con họ cũng không sai, sai lầm là do ông ấy quá nhu nhược bị người đàn bà độc ác kia áp chế mà thôi.

Lim Juhan dắt tay Lim Juhee đến trước giường. Lim Hongseung nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn, đó là khuôn mặt mà bao lần ông chỉ có thể nhìn qua những bức ảnh. Hiện tại cô đang đứng trước mặt ông, Lim Hongseung chỉ thấy cái mũi chua sót nói không lên lời.

Ông cố gắng cầm lấy tay của Lim Juhee, khóe mắt ươn ướt :

"Juhee à, cha xin lỗi...cha đã không thể làm hết trách nhiệm của một người cha, khiến cho ba mẹ con con khổ sở một thời gian...đó là lỗi lầm của cha...cha rất hối hận,...con có thể tha thứ cho cha không?"

Nếu như bình thường, Lim Juhee rất muốn gào lên một câu, chuyện đã làm, nói xin lỗi còn có ích lợi gì? Vết thương mà gia đình này gây ra cho cô quá sâu, nó dường như đã để lại một lỗ hổng không thể khép kín, xin lỗi còn có thể chữa lành hay sao?

Nhưng đến khi gặp mặt Lim Hongseung, bao nhiêu ai oán, bao nhiêu trách móc, bao nhiêu hận thù đều không thể nói thành lời. Cô chưa bao giờ thấy chính mình bình tĩnh như lúc này, lặng yên như lúc này, tựa như trong lòng chỉ còn một mảnh hài hòa, không xúc độc, không táo bạo, không oán hận. Thì ra cô có thể dễ dàng tha thứ cho sai lầm của một người như vậy.

Lúc này, Lim Juhee chỉ thấy nhẹ nhõm, cô nâng khóe miệng, ôn hòa cười :

"Đúng vậy, dù đã từng rất hận...nhưng mọi thứ cũng qua đi...tôi tha thứ cho ông."

Lim Hongseung chảy nước mắt cười :

"Cảm ơn con, Juhee. Cha có một nguyện vọng cuối cùng, trước khi chết, con có thể gọi ta một tiếng cha hay không? Cha biết chính mình không có làm qua trách nhiệm xứng đáng của một người cha...không có tư cách yêu cầu con...nhưng mà...cha rất muốn nghe...con có thể sao...?"

Lim Juhee thở dài, cả người rất mệt mỏi, tựa như có cái gì nghẹn ở cổ họng, sống mũi cay cay, trong lòng có khổ sở nói không thành lời.

Nếu đã chấp nhận tha thứ cô sẽ không tiếp tục cứng đầu, xem như đây là nguyện vọng cuối cùng của Lim Hongseung, dù cho cô không có tình cảm với ông nhưng chung quy ông ấy cũng là người sinh ra cô.

"Cha!"

Lim Juhee mở miệng, Lim Hongseung rốt cuộc nghe đến tiếng Lim Juhee gọi cha, âm thanh mà ông vẫn luôn hằng mong muốn nghe thấy, lúc này được như nguyện, ông thỏa mãn mỉm cười. Khẽ nhắm lại hai mắt, ông nói với Lim Juhan:

"Juhan à, đưa Juhee ra ngoài đi."

Ông biết chính mình sắp không còn nhiều thời gian và ông không muốn con gái ông nhìn thấy tình cảnh chính mình chết đi. Vậy nên mới bảo Lim Juhan đưa Lim Juhee ra ngoài.

Lim Juhee bước từng bước nặng nề ra khỏi phòng, trong lòng tràn ngập phiền muộn. Vừa ra ngoài đã gặp phải người cô không muốn gặp.

"Juhee à, con đã gặp ông ấy sao?"

Kim Hyena vẫn như ngày nào, ung dung, cao quý, tao nhã, lạnh lùng. Nhìn thấy Lim Juhee, nét mặt lạnh lùng mới dịu dàng một chút.

"Bà vào đi. Tôi nghĩ ông ấy sẽ muốn gặp bà."

Lim Juhee không hiểu sao chính mình lại nói như vậy. Có lẽ cô không nỡ để Lim Hongseung ra đi một cách tràn đầy khúc mắc, ở thời gian cuối cùng này, hai người họ nhất định có thể nói ra những lời thật tâm với nhau. Có lẽ như vậy ít ra sẽ để Lim Hongseung thấy thanh thản hơn phần nào.

Cô cắn môi đứng sang một bên. Kim Hyena cười khổ, nhìn con gái mình một chút, liền bước vào trong phòng.

Lim Hongseung nằm trên giường, hô hấp càng ngày càng yếu ớt. Bên cạnh chỉ có một mình lão quản gia thường trực chăm sóc. Nhìn thấy Kim Hyena bước vào, khóe môi Lim Hongseung nâng lên một nụ cười chân thành :

"Bà đến rồi đấy à? Thật sự là may mắn, Lim Hongseung tôi trước khi chết còn có thể gặp được con trai, con gái và cả bà."

Kim Hyena không nói lời nào, bà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường ông, bàn tay run lên. Lão quản gia lặng im đứng bên cạnh không nói lời nào.

"Tôi phải đi, mọi người nhất định phải sống rất tốt...nhất định..."

"Hongseung...."

Kim Hyena bỗng thấy đau lòng, không phải nói là rất hận hay sao? Không phải nói là sẽ làm cho người đàn ông này thân bại danh liệt hay sao? Không phải nói là sẽ không bao giờ đau khổ mềm lòng vì người đàn ông này hay sao?

Nhưng tại sao lúc này Kim Hyena chỉ cảm thấy trái tim như bị tan vỡ?

Hai mươi năm trước vì yêu người đàn ông này, bà bỏ mặc tất cả, kể cả sự phản đối của gia tộc, cùng Lim Hongseung trải qua một trận tình yêu điên cuồng nhưng lãng mạn, bọn họ kết tinh ra tình yêu của bọn họ là đứa con trai đầu lòng, Lim Juhan, nhưng bởi vì sự thù hằn của hai gia tộc, Lim Hongseung không thể cho Kim Hyena một danh phận. Chờ ngày bà mang thai Lim Juhee, được tin tức Lim Hongseung sẽ cùng con gái của tập đoàn điện máy Hansang –HanYoora đính hôn. Kim Hyena chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, bà như muốn ngất đi.

Chờ sau khi bọn họ đính hôn, bà liền sinh ra Lim Juhee. Khi đó Lim Hongseung đã đưa ba mẹ con bọn họ đến nước Mĩ che dấu, từ một người lẽ ra phải trở thành người vợ chính thức lại biến thành danh phận một người vợ bé làm bao kẻ thống hận.

Nhưng khi đó Kim Hyena lại chấp nhận cuộc sống không ánh sáng như vậy, hằng ngày chờ đợi mỗi lần Lim Hongseung có thể đến Mĩ thăm mẹ con bọn họ.

Nhưng một ngày nọ bị Han Yoora phát hiện, vì trả thù, cô ta đã liên kết với cha mẹ Lim Hongseung, đổ sập gia tộc của Kim Hyena, sau đó từ từ nuốt chửng, khiến tập đoàn họ Kim phá sản.

Khi đó Kim Hyena đã nung nấu một sự trả thù, bà nhất định phải lấy lại tất cả, tài sản, quyền lực, địa vị, và cả danh phận mà vốn dĩ thuộc về bà. Bà hận Han Yoora, càng hận Lim Hongseung, bà từng hứa nhất định sẽ đem con trai mình ngồi lên chiếc ghế cao quý kia, và cuối cùng bà làm được.

Thiết kế âm mưu hãm hại con trai của Han Yoora bằng một vụ tai nạn xe cộ. Khiến cho Han Yoora phát điên và kết thúc cuộc đời mình tại viện tâm thần. Đưa Lim Juhan lên chiếc ghế chủ tịch của K.E, chính mình trở thành kế phu nhân của Lim Hongseung.

Cuộc đời bà trải qua nhiều lắm, từ thân phận tiểu thư danh giá, đến khi bị người người phỉ nhổ là kẻ thứ ba, cho đến khi trở thành phu nhân danh giá của tập đoàn tài chính lớn nhất Hàn quốc. Bà đã đem từng kẻ địch của mình dẫm nát dưới chân, đứng trên đỉnh cao nhất, khiến bọn họ quỳ phục.

Tuy rằng cuối cùng lại đánh mất trái tim của con gái mình.

Đó là trả giá cho sự ác độc tàn nhẫn của bà đúng không?

"Hyena, tôi xin lỗi bà, tôi đã khiến bà không hạnh phúc cả đời."

Lim Hongseung đột nhiên lên tiếng. Ông thở dài, bắt đầu nhớ về chuyện cũ.

Kim Hyena vì ông mà trả thù cả đời, từ một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng thánh thiện liền trở thành một người tàn nhẫn cay độc. Những gì bà làm, ông đều biết, tất cả mọi thứ ông đều biết hết nhưng ông không nói ra, cũng giả vờ không biết.

Việc Han Yoora, vợ trước của ông chết đi, cũng do một tay ông thúc đẩy, bởi vì ông đã đứng nhìn mà không ngăn cản tất cả hành động của Kim Hyena. Chung quy ông vẫn rất yêu người phụ nữ này.

"Ông không trách những việc tôi đã làm hay sao? Con trai ông chết là do một tay tôi thiết kế, Han Yoora bị tâm thần cũng là do tôi đã kê đơn vào thuốc của cô ta. Giờ thì ông biết đấy, tôi là một người phụ nữ ác độc."

Kim Hyena cười gằn, muốn nhìn xem phản ứng của Lim Hongseung. Nhưng ngược lại trên mặt ông chỉ còn một mảnh bình tĩnh, không tức giận, không phẫn nộ.

"Tôi biết, tất cả những gì bà làm tôi đều biết. Nhưng nếu không phải do tôi nhu nhược, nếu năm đó tôi kiên quyết không nghe lời cha mẹ, cũng không xảy ra cớ sự như vậy, Juhan và Juhee cũng sẽ không sinh trưởng trong một môi trường không có tình thương của cha mẹ như vậy. Chúng ta đều có lỗi."

Ông thở một hơi, lại nói tiếp : "Hiện tại mọi thứ đều đi qua, Juhee khẳng định vô cùng thương tâm, bà cố gắng khuyên nhủ con bé, đừng để tình cảm của hai người càng ngày càng xa. Chung quy bà vẫn là mẹ ruột của nó."

Sắc mặt Lim Hongseung từ hồng hào đã chuyển thành xám trắng, ánh mắt đục ngầu không rõ.

Kim Hyena thấy tình hình Lim Hongseung không ổn, trong lòng hiện lên một tia gấp gáp, bất chợt bà nắm lấy tay ông :

"Ông đừng nói nữa, nghỉ ngơi dưỡng sức đi, chuyện của tôi và Juhee, tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ con bé. Juhan cũng điều hành tập đoàn rất ổn. Mọi người đều sẽ rất tốt, ông đừng lo lắng nữa."

Lim Hongseung cười cợt, ánh mắt u ám cuối cùng hiện ra một chút ánh sáng :

"Hyena à...nếu như có kiếp sau, bà...nhất định...sẽ làm vợ tôi chứ? Tôi sẽ không...để cho bà...thương tâm, sẽ làm cho bà...hạnh phúc...cũng làm cho con của chúng ta...sống vui vẻ...chúng...ta...sẽ cùng nhau chăm sóc...dạy dỗ...bọn nhỏ..."

Lim Hongseung còn chưa dứt lời, liền nhắm chặt mắt vĩnh viễn. Một người sống cả đời với thân phận hiển hách hào hùng như Lim Hongseung cũng không cách nào trách thoát được sinh lão bệnh tử.

Kim Hyena không gào khóc, bà chỉ yên lặng nắm chặt tay ông, khóe mi liền chảy ra một dòng nước mắt :

"Tôi đồng ý với ông, kiếp sau chúng ta vẫn là vợ chồng, không cần cuộc sống rất giàu sang, ông ra ngoài kiếm tiền, tôi ở nhà chăm sóc con cái. Cuộc sống như vậy nhất định sẽ rất hạnh phúc, đúng không? Ông vẫn nghe tôi nói chứ, Hongseung à?"

Lão quản gia đứng bên cạnh, cúi đầu đau thương nói :

"Phu nhân, chủ tịch đã đi rồi."

Kim Hyena hít một hơi thật sâu, bỗng chốc liền co người ôm ngực khóc không thành tiếng, trái tim bà đau quá, thì ra bà yêu ông ấy đến như vậy, vẫn còn yêu nhiều đến thế, chỉ bởi vì yêu nên mới sinh hận. Chỉ bởi vì quá yêu nên mới trả thù, muốn làm ông ấy đau khổ.

Lão quản gia lấy tay lau đi nước mắt ở khóe mắt, liền lẳng lặng đi ra ngoài, để yên cho Kim Hyena ở trong phòng cùng Lim Hongseung vào thời khắc cuối cùng này.

Nhìn thấy lão quản gia lắc đầu đi ra ngoài, vẻ mặt buồn bã tràn ngập bi thương, Lim Juhan và Lim Juhee liền biết, cha của họ đã đi rồi. Cả hai người cúi đầu, không nói một lời nào, nhưng sắc mặt đều ảm đạm thần thương.

Lim Juhan ôm Lim Juhee vào lòng, như muốn truyền cho cô chút an ủi. Lim Juhee tựa vào trong ngực của anh trai, nhìn đám người giúp việc đi tới đi lui, nhìn lão quản gia chỉ huy chuẩn bị việc hậu sự, trong lòng cô tràn ngập một mảnh mờ mịt.

"Được rồi, đừng khóc." Lim Juhan cảm nhận được nước mắt của Lim Juhee ướt đẫm lồng ngực mình, nhẹ giọng nói.

"Em luôn cho rằng nếu không có cảm tình với ông ấy, cho dù ông ấy không còn, em cũng sẽ không đau lòng, nhưng đến cùng vẫn thấy đau quá." Nước mắt vẫn là chảy ra.

Lim Juhee rốt cuộc không phải con người vô tình đến vậy.

Lim Juhan không nói, chỉ là ôm chặt em gái mình.

Trong lòng anh cũng rất bi thương và khổ sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro