[Kook] Con đường vắng
---
Trên con đường vắng lặng, một dáng người nhỏ nhắn tai đeo tai nghe, tay cầm cuốn sách, lấy từng chút ánh sáng nhỏ nhất từ ánh đèn đường chiếu rọi
Bước đi chợt khẽ dừng lại khi một hòn đá từ đâu lăn tới chân cô
Vừa hay đến trước một con hẻm nhỏ, chau mắt nhìn bên phía sâu trong con hẻm là vài bóng người cao lớn đứng vây quay một thứ gì đó
Đôi mắt cận, trời thiếu ánh sáng làm cô không nhìn rõ là gì, nhưng từ đó lại phát ra tiếng kêu cứu
"Chú cảnh sát ơi! Ở đây có đánh nhau"
Cô hét lớn, vẫy tay nhìn ra xa. Bọn người kia thấy thế liền bỏ chạy. Cô chạy vội đến người con trai ôm người nằm co ro dưới đất
"Anh gì ơi? Anh không sao chứ?! Nhà anh ở đâu? Tôi dìu anh về"
"Không cần…sao con gái lại đi đường này một mình, lát cảnh sát tới thì nhờ cảnh sát đi cùng về, nguy hiểm lắm"
"Cảnh sát nào ạ? Hồi nãy em nói thế cho chúng nó chạy thôi"
Dứt lời, một ông chú trung niên chạy bộ ngang qua đầu hẻm. Thì ra lúc nãy bọn chúng trong môi trường thiếu ánh sáng đã nhìn nhầm người này thành cảnh sát đang chạy tới mà bỏ chạy
Ở lại đây cũng chẳng giúp ích gì, anh nhờ cô dìu anh về, mục đích cũng là để đi qua con đường vắng này.
Anh đưa anh đến nhà, phụ anh bôi thuốc, khi ra về anh còn nói
"Em cần gì? Để anh trả nợ cho em"
Cô chỉ cười cho qua chuyện rồi vụt đi mất, cô không nghĩ là mình sẽ nhận đồ của người khác.
Nhưng sau hôm đó, mỗi lần cô đi học về, đến con đường tối ấy, đều có bóng dáng anh đứng đợi với lý do
"Em không nhận quà đền ơn thì anh lấy tấm lòng đền, anh sẽ làm vệ sĩ cho em, đi đường một mình không nên"
Cứ thế mỗi ngày, dù cô có đuổi, anh cũng có lý do "đây không phải đường nhà em, tôi có quyền đi" để có thể theo sau cô, đường về nhà cũng chỉ có mỗi tuyến đường này, cô chẳng thể làm gì hơn
Một tuần, một tháng, đến tận một năm anh đều đến đi cùng cô. Dần dần hoi đã thân với nhau từ khi nào không hay biết.
Mỗi nỗi buồn, niềm vui trong ngày đã xảy ra, cô đều bày tỏ, tâm sự cùng anh dưới đèn đường khuya vắng.
Nhưng anh chỉ trò chuyện với cô tháng đầu, sau này, anh chỉ lẳng lặng đi theo sau nghe cô luyên thuyên mọi chuyện trên trời dưới biển
Hôm nay cũng thế, cô đi trước, anh đi sau, ánh đèn dù chiếu rọi cô toả sáng cách mấy, anh vẫn chỉ đi theo sau, âm thầm trốn vào vùng đen.
Đứng trước con hẻm cũ, nơi lần đầu cô và anh gặp nhau, lần đầu cô mạnh mẽ mà đứng ra bảo vệ một người, nơi cô tìm thấy người con trai duy nhất nói tiếng bảo vệ cô.
Một nhành bông, cô khẽ đặt xuống đất
"Một năm rồi, em nhớ anh lắm"
Ngồi thụp xuống đất mà khóc nức nở.
Cuối cùng cô đã làm gì sai mà từ bạn bè, thầy cô, gia đình đều bỏ rơi cô, khiến cô rơi vào tận đáy tuyệt vọng, ngay cả anh, một ánh sáng le lói xuất hiện bên đời cô, cũng chỉ một tháng sưởi ấm trái tim cô, rồi lại rời đi.
Cô tự trách, nếu như ngày đó cô không đi ngang đây, nếu như ngày đó cô không thấy anh và cũng không giúp anh.
Thì liệu anh có phải bị đánh đến mất mạng bởi bọn du côn đến trả thù, nếu cô không lo bao đồng, thì anh cũng không phải vì cô mà hứng trọn mọi đòn đánh
Một tháng anh bên em, nhưng một đời của em còn lại, sau lưng luôn có bóng anh đi theo, chiếc bóng mà chỉ có khi trời khuya, đèn lờ mờ em mới thấy được
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro