Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bệnh án

từ chap này trở đi , mình sẽ kể với góc nhìn của mình nhé ^^ 

--------------------------

 Cánh cửa phòng cấp cứu  mở ra ,  mọi người nghe được bác sĩ nói rằng Jimin không sao , chỉ là bị nhiễm phong hàn thôi mới thở phào nhẹ nhõm . Nè chimchim lùn tịt kia  ,  chú làm mọi người lo lắng sắp chết rồi nè . Chú mà không mau khỏi thì bọn anh xử đẹp chú . 

Mọi người cùng nhau vào phòng bệnh của Jimin , mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến cho Hoseok thoáng run người   . Anh đây trời không sợ , đất không sợ thôi chứ còn lại anh đây sợ tất ( anh can đảm đến thế là cùng HoSeok ạ =)))) ) . Trên chiếc giường trắng xóa ấy có một thanh niên đang ngủ , khuôn mặt trắng bệch đến dọa người . Nếu như lồng ngực của cậu ta mà không nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở chắc người ta sẽ nghĩ đây là một người đã chết rồi đi . Jimin là người có sức khỏe yếu nhất nhóm ai mà không biết chứ . Nhưng mà yếu đến mức này thật là dọa người nha .

Nghe có tiếng mở cửa , Jimin từ từ mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra nhìn về phía mọi người . Yoongi lên tiếng .

" Anh tưởng chú không muốn dậy nữa rồi "

" Em cũng định vậy đó "- Jimin thều thào nói . Trốn crush của mình như trốn tà kiểu này thật là muốn ngủ luôn không dậy nữa .

" Cậu ngủ luôn rồi ai chơi với TaeTae " - Cậu nha , đã nói sẽ làm bạn với TaeTae suốt đời rồi , không được ngủ đâu . TaeTae sẽ giận cậu a~~

" Tớ mệt thì tớ phải ngủ chứ , TaeTae có Kookie rồi mà " .

Ở một bên nào đó , một luồng điện chạy dọc sóng lưng của TaeHyung . Luồng điện đó phát ra từ ánh mắt vô cùng " ôn nhu " của Jungkook. Tối nay anh chết chắc rồi Kim TaeHyung .

Những người anh em " cây khế " cứ ngươi một câu ta một câu hỏi thăm Jimin , chọc ghẹo người này đá xoáy người kia đến nỗi mà anh quản lí thấy sắc mặt của Jimin thay đổi nhỏ , anh đành lên tiếng để phá vỡ cái chợ này.

" Mấy đứa đừng làm ồn để Jimin nghỉ ngơi . Anh ở lại với thằng bé , mấy đứa về tập luyện đi , hai ngày nữa là diễn rồi " -

" Anh quản lí nói đúng đấy , chúng ta về thôi . Em nghỉ ngơi đi nhé Jimin . " Jin nói rồi kéo mấy đứa em của mình về nhà để trả lại không gian thở cho Jimin. 

" Vậy bọn anh về nha , em nghỉ ngơi cho tốt nhé " - NamJoon lên tiếng .

" Mọi người về cẩn thận " _ Jimin nở nụ cười thật tươi tạm biệt mọi người . 

Bóng dáng mọi người vừa khuất , cậu liền ôm lấy ngực mình đau đớn . Cảm thấy lồng ngực mình có gì đó đưa lên ,  đau đến lợi hại . Chưa đầy 3 giây sau , một vũng máu được phun ra từ miệng cậu khiến cho bộ đồ bệnh nhân của cậu và chiếc giường bệnh thấm đỏ đến khiếp sợ . Sắc mặt anh quản lí càng biến sắc hơn , anh vội tiến đến bên cậu , dùng khăn lau miệng cho cậu và hỏi . 

" Bệnh tình em càng ngày càng nặng rồi  sao ? Sao không nói cho anh biết . " 

" Em cũng không biết nữa. Một tháng trở lại đây , em hay bị đau và cũng ói ra máu nhiều . Nhưng lúc đó nhóm còn có lịch trình nên em không muốn làm chậm tiến độ . Em vẫn uống thuốc đều mà , chắc là do tác dụng phụ của thuốc thôi " - Cậu mệt mỏi trả lời . 

" Sao không nói anh biết . Em cũng có thể nói với chủ tịch mà . Không được lát nữa anh sẽ kêu Ji Ahn khám cho em xem sao . Em nghỉ đi , để anh đi lấy bộ đồ khác thay cho em chứ để vậy có ai vào sẽ bị dọa chết mất " 

" Phiền anh rồi " 

" Phiền gì , ngốc quá " 

Cánh cửa phòng bệnh lần nữa được khép lại. 

Phải ,  là cậu yêu anh . 

Là cậu thích anh . 

Là cậu muốn hảo hảo chăm sóc anh . 

Nhưng tại sao ông trời lại để cậu mắc căn bệnh quái ác đó . Cậu mới chỉ 20 tuổi thôi mà . Cái tuổi mà người ta có biết bao là hoài bão , ước mơ  . Cậu cũng chỉ đơn giản là muốn cùng người cậu yêu sống hạnh phúc bên nhau thôi . Chẳng lẽ điều ước nhỏ nhoi ấy Thượng đế cũng không thể an bài cho cậu sao . Jimin cậu kiếp trước đã gieo nghiệp chướng gì a . 

Ngồi trên giường bệnh , nước mắt cậu không kiềm được mà li khai . Cậu đang mang trên mình căn bệnh ung thư máu . Cậu sẽ còn bao nhiêu thời gian để ở bên cạnh người thương của cậu đây . Nếu cậu tránh anh mãi liệu có phải cách không ? Cậu tổn thương anh thì anh có hận cậu không ? Có không quan tâm cậu nữa không ? 

Cậu....thực sự không thể buông tay anh . 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro