CHAP 3
-Jimin à, những lời cậu nói lúc trước là sao ?
-Lời nào ?
-Khi tớ hỏi về những vết thương đó....
-À....ko có gì đâu
-Cậu nói thật đi, đừng giấu tớ. Chúng ta là bạn bè mà phải ko ? Bạn bè thì phải tin tưởng nhau chứ?...
-.....
Jimin thở dài, cậu bỏ chăn ra rồi ngồi dậy. Tôi cũng ngồi dậy. Chúng tôi quay mặt đối mặt, nhìn nhau. Tôi ko bật đèn, nhưng ánh trăng từ cửa sổ có lẽ đã soi sáng mặt tôi và cậu ấy rồi. Jimin. . . đôi mắt cậu ấy to, tròn, đen láy, cậu nhìn về phía tôi, mím môi. Hai tay đan chặt vào nhau, bỗng cậu nhìn xuống và quay đi, như ko dám đối mặt tôi mà nói thẳng thừng. Giọng Jimin run run, nói tôi ý nghĩa của câu nói đó. Ánh sáng chiếu rõ mặt, từng lời nói ra, nước mắt tuôn ra như giọt ngọc lấp lánh, lăn dài trên đôi má cậu. Nó tác động đến tôi một cách mạnh mẽ. Nó làm tôi nhớ mãi khoảnh khắc đó , làm tôi nhớ đến chính bản thân mình khi ấy, khi tôi chưa gặp cậu. . .
Tôi ngồi góc tường, lặng lẽ khóc trong căn phòng trống trải. Lòng tôi khi ấy đau như cắt, khi mẹ đẩy tôi ra. Mắt tôi đỏ, chứa đầy sự sợ hãi. Tôi sợ phải ở một mình, sợ bóng tối, sợ rằng hạnh phúc sẽ ko bao giờ đến với mình, sợ bị bỏ rơi. . . Và tôi sợ chính bản thân mình, rằng tôi là cái xác ko hồn đáng thương, thứ rác rưởi bẩn thỉu ko ai thèm. . .
Làm ơn, xin ai đó, hãy cứu rỗi tôi khỏi nơi địa ngục này. . . .
.
.
.
.
.
Bây giờ, Jimin chính là tôi của quá khứ đau thương này, một đứa trẻ đáng thương. Tôi sẽ cứu cậu khỏi cái nơi tối tăm này, cứu cậu khỏi nước mắt đau khổ này, vì tôi muốn cứu tôi, người đã từng ở địa ngục, từng nếm hương vị đau đớn và giữ lại những nỗi đau sâu trong lòng, ẩn hiện trong đôi mắt thảm sầu và lạnh lẽo. . .
Cứ thế, tôi đứng dậy, ôm Jimin vào lòng. Tôi cũng khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống giường cậu. Tôi nghẹn ngào, mồm tôi hé mở nhưng ko nói được gì. Jimin cũng cứ lặng người để tôi ôm. Hai đứa chúng tôi cứ khóc cho đến khi mệt thì thôi. Tôi lau mặt hai đứa rồi bỗng cười, một nụ cười bi thương :
- Đừng sợ, tớ sẽ che chở cậu khỏi những thứ đáng sợ đó. Tớ cũng từng giống cậu, nhưng hãy mạnh mẽ lên. Cậu vẫn còn tớ mà, tớ sẽ bảo vệ cậu. Chúng ta hãy sống hạnh phúc nhé !
- Ừm! Tớ chỉ còn cậu thôi, Hoseok à. Cảm ơn cậu vì đã lắng nghe tớ nói.
- Tớ sẽ mãi nghe những lời cậu nói, Jimin à, cậu có sao thì phải tâm sự với tớ, biết chưa ! Thôi muộn rồi, chúng ta đi ngủ nhé.
- Ừ, cảm ơn cậu, cảm ơn...
Tôi đắp chăn cho Jimin rồi về giường của mình. Đầu tôi trống rỗng, suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ hôm nay, cậu ấy và tôi đã mở rộng tấm lòng hơn với nhau. Tôi đã cảm thấy rằng, giữa chúng tôi như có một sợi dây gắn kết mạnh mẽ với nhau. Chẳng phải tình yêu, chẳng phải bạn bè, mà nó giống như thể chúng tôi là một vậy. Phải, chúng tôi là một. Ăn ý nhau nhưng đối lập nhau, thật kì lạ. Tôi là tốt, cậu là xấu. Cậu tiêu cực, tôi tích cực. Cậu là tôi trong quá khứ tăm tối và lạnh lẽo, tôi là cậu trong tương lai ấm áp và tươi sáng. Nhưng dù sao, chúng tôi vẫn ở hiện tại, vui buồn xen kẽ lẫn lộn, vẫn còn mù mịt giữa những con đường, những lựa chọn khác nhau. Chắc chúng tôi vẫn còn lưỡng lự để chọn, nhưng tôi nghĩ nếu mệt thì sao ko dừng chân và ngồi nghỉ! Thời gian chỉ là sớm hay muộn thôi, rồi cũng sẽ cho ta suy nghĩ để đến được thứ ta muốn, đạt được thứ ta mong. Nhưng ta phải ở bên nhau, ko ai được gục ngã, vì tôi, cũng vì Jimin, đều muốn ra khỏi cái nơi phức tạp này. Chúng tôi sẽ luôn sát cánh bên nhau, sẽ cùng nhau qua chặng đường dài dẳng này, và rồi đến một ngày, ta sẽ được hạnh phúc thực sự, có thể. Nhưng tôi hy vọng, vào cái số phận khốn nạn này. Dù tôi hay Jimin muốn hay ko thì cũng ko thể từ chối được định mệnh, vì nó quá đắng cay, nhưng tôi nghĩ : hoa héo cũng đã mang vẻ đẹp tươi tắn, cái gạch thô sơ cũng xây được thành cái nhà to đẹp, hay cô nàng Lọ Lem nhếch nhác phải quỳ thân mình để hầu hạ cho bà mẹ kế và con bà ta, cũng thành cô công chúa lộng lẫy có người hầu kẻ hạ, để bà ta và con bà phải ngước nhìn và ghen tị. Vì thế, tôi tin chắc chắn rằng trong cái đắng sẽ có cái ngọt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro